Hùng Giới Thiên vẫn không chịu dừng lại, lao về phía Lâm Chính giống như con bò tót nổi điên.

Anh ta đang liều mạng, chiến đấu quên mình…

Lâm Chính nghiêng người tránh đi.

Soạt!

Một đống dược liệu bị Hùng Giới Thiên đánh nát, vụn thuốc văng khắp nơi.

Những người bị trói quỳ bên cạnh dược liệu sợ đến mức liên tục tránh né.

“Sao lại có lý đó!”.

Một số trưởng lão không nhìn thêm được nữa, quát lớn: “Mau, người đâu, mau ngăn Hùng Giới Thiên lại!”.

“Vâng thưa trưởng lão!”.

Ngay lập tức có đệ tử tinh nhuệ lao ra, lao về phía Hùng Giới Thiên.

“Kẻ nào ngăn tôi, chết!”.

Hùng Giới Thiên gào lên, vung hai tay đánh ra.

Ầm!

Ầm!

Ầm…

Mỗi lần đánh ra là có một người ngã xuống, giống như chiến thần vậy.

“Khốn nạn! Xông lên! Tiếp tục xông lên cho tôi!”.

Các trưởng lão hét lên.

Càng lúc càng có nhiều người chạy lên ngăn cản, thậm chí ngay cả trưởng lão cũng hành động.

Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng bên quan sát.

Toàn bộ hiện trường lễ dược tế vô cùng hỗn loạn.

Nhưng đánh một lúc, Lâm Chính đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Hùng Giới Thiên giống như đang liều mạng đối đầu với người đang bao vây mình, nhưng đường nhìn lại không đặt lên người anh nữa.

Giống như anh ta đã quên mất con người Tiêu Hồng, quên mất vì sao mình lại ra tay.

Hình như anh ta cố tình đến đây để gây ra hỗn loạn.

Chuyện này là sao?

Ánh mắt Lâm Chính dao động, suy nghĩ duyên cớ.

Anh đột nhiên ý thức được điều gì, đường nhìn vội vàng hướng sang phải.

Lúc này mới phát hiện, bảy tám người quỳ ở bên phải không thấy đâu nữa.

“Hả?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng nhìn về phía những tù binh còn lại.

Hóa ra là có một nhóm người nhân lúc hỗn loạn đưa tù binh đi!

Chẳng lẽ những người này cùng phe với Hùng Giới Thiên?

Hùng Giới Thiên cố ý gây ra hỗn loạn, tạo cơ hội cho bọn họ đưa những người dùng làm thuốc dẫn đó đi?

Lâm Chính chìm vào suy nghĩ, không lên tiếng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play