“Ồ, cô đoán ra rồi à?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Anh điên à? Anh làm vậy là tự sát đấy!”, Nhan Khả Nhi cuống quýt kêu lên.

Lâm Chính lắc đầu.

“Cô thực sự nghĩ rằng thực lực của tôi không bằng người bên trên sao?”.

“Anh có biết người bên trên mạnh đến mức nào không?”, Nhan Khả Nhi khổ sở nói.

“Vậy cô có biết tôi mạnh đến mức nào không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Thực lực của Lâm Chính, Nhan Khả Nhi đã tận mắt chứng kiến.

Rõ ràng anh là y võ mạnh nhất mà cô từng được biết.

Nhị trưởng lão mà cũng bị đánh bại ngon ơ như vậy, e là trưởng thôn ra tay cũng khó mà thắng được anh.

Nhưng… trưởng thôn đấu không lại không có nghĩa là thôn Dược Vương không ai đánh lại được Lâm Chính.

Người bên trên trong truyền thuyết kia có bản lĩnh thông thiên.

Sau khi ông ta thống lĩnh thôn Dược Vương, thôn Dược Vương Nam chinh Bắc chiến, khiến vô số tông phái thế tộc phải bái phục, độc thuật vô song của ông ta lại càng khiến người đời phải kinh hãi.

Cũng chính vì người bên trên mới khiến người đời nghe thấy tên thôn Dược Vương là sợ hãi như vậy.

“Khả Nhi, cô đừng lo, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Việc cô cần làm là an tâm dưỡng thương ở đây, rõ chưa?”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm…”

“Khả Nhi, đừng nói nữa, hãy tin tôi”, Lâm Chính mỉm cười.

Nhan Khả Nhi há miệng, mở to đôi mắt nhìn anh, không thốt nên lời.

Thôi vậy.

Nhan Khả Nhi hít sâu một hơi, chỉ có thể từ bỏ.

Cô ấy không giỏi khuyên nhủ.

Trên thực tế, cô ấy cũng đã đưa ra dự định xấu nhất.

“Nghỉ ngơi đi”.

Lâm Chính mỉm cười, xoay người rời đi.

Nhan Khả Nhi đau khổ nhìn bóng lưng của anh…

Một lát sau, Nhan Tam Khai bước vào.

“Không sao chứ?”, giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Đôi mắt trống rỗng của Nhan Khả Nhi nhìn chằm chằm về phía trước, làm ngơ trước câu nói của Nhan Tam Khai.

“Lễ dược tế là nghi thức trọng đại mà thôn Dược Vương ta đã chờ gần trăm năm nay. Khả Nhi, tao muốn mày dù thế nào cũng phải phối hợp với thôn ta hoàn thành nghi lễ này. Đây là nghi lễ quan trọng liên quan đến đại hội, chỉ cần thôn Dược Vương ta có thể hoàn thành nghi lễ, là sẽ tung hoành vô địch, thế như chẻ tre ở đại hội, thôn Dược Vương ta sẽ tùy ý cướp đoạt tất cả lợi ích ở đại hội. Có các lợi ích ở đại hội giúp đỡ, thì không ai trên thế giới này có thể mạnh bằng chúng ta, mày hiểu không?”, Nhan Tam Khai nhìn Nhan Khả Nhi, nói rất nghiêm túc.

“Cái mạng này của tôi do ông ban cho, tôi có thể trả cho ông, ông muốn làm gì cũng được. Nhưng tôi muốn hỏi ông, mạng của mẹ tôi… thì ông định trả thế nào?”, Nhan Khả Nhi khàn giọng nói.

Giọng nói trống rỗng, vô cùng tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play