“Tiêu Hồng! Dừng tay!”.

Lại một âm thanh giận dữ vang lên, sau đó mấy bóng dáng mang theo khí tức đáng sợ lao tới, bao vây anh lại.

Hai cánh tay mạnh mẽ lập tức khóa chặt cổ tay anh.

Chính là trưởng thôn dẫn theo rất nhiều nguyên lão tới…

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.

Chỉ thấy một đám người đang chậm rãi đi tới.

Người dẫn đầu râu dài tóc dài, sắc mặt hồng hào, ánh mắt trầm ổn, mặc trường bào màu nâu viền vàng.

Ông ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nghiêm khắc, không giận tự uy!

Đây chính là bố của Nhan Khả Nhi, trưởng thôn của thôn Dược Vương, Nhan Tam Khai!

“Trưởng thôn đến rồi”.

Có người kêu lên.

Các đệ tử ở hai bên lập tức khựng lại, rồi lần lượt chạy tới chào hỏi.

“Ừ”.

Nhan Tam Khai gật đầu, bước về phía Lâm Chính.

“Trưởng thôn, xin ông hãy làm chủ cho bố tôi”.

Vương Nhất nước mắt giàn giụa, xông tới quỳ trước mặt Nhan Tam Khai, vừa khóc vừa nói: “Đệ tử Tiêu Hồng ám sát bố tôi, khiến bố tôi bị thương nặng, xin trưởng thôn hãy lấy lại công bằng cho bố tôi”.

“Xin trưởng thôn hãy lấy lại công bằng cho trưởng lão của chúng tôi”.

Đám người Kiều Chiến Bắc cũng lần lượt quỳ xuống nói, ai nấy tâm trạng kích động.

Thương Miểu lập tức cuống lên, vội ôm quyền nói: “Trưởng thôn, lần này là Vương trưởng lão chỉ đích danh đệ tử của tôi, hai y võ so tài, xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới bị như vậy. Đây là chuyện rất bình thường, không liên quan đến đệ tử Tiêu Hồng”.

“Vớ vẩn! Nếu chỉ là y võ so tài, thì sao có thể khiến bố tôi bị như vậy được?”, Vương Nhất tức giận nói.

“Cha anh bị như vậy thì chỉ có thể là do tài không bằng người chứ tại ai được chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Anh… anh… anh…”, Vương Nhất tức đến nỗi không thốt nên lời.

“Được rồi, các cậu đừng nói nữa, tôi đã nghe phong thanh chuyện này từ Tứ trưởng lão, cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này kết thúc tại đây, không được nhắc đến nữa, rõ chưa?”, Nhan Tam Khai trầm giọng nói.

“Vâng, trưởng thôn”.

Mọi người cao giọng đáp, không ai dám phản bác.

“Mau, lập tức đưa trưởng lão Vương Kiều đi chữa trị, những người còn lại… giải tán đi”.

Nhan Tam Khai lại phẩy tay.

Mọi người đang định rời đi.

“Khoan đã!”.

Lâm Chính bỗng lớn tiếng kêu lên.

“Hử?”.

Mọi người đều ngoảnh lại.

Lâm Chính bước mấy bước tới, chặn đường bọn họ, bình thản nói: “Trưởng thôn, tôi và trưởng lão Vương Kiều đã nói trước rồi, nếu ai thua thì phải dập đầu xin lỗi đối phương. Hành động này của tôi không phải là tức giận nhất thời, mà là để giữ thể diện cho trưởng lão của tôi. Nếu bây giờ trưởng lão Vương Kiều đã thua, thì hãy bắt bọn họ thực hiện lời hứa đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play