Vương Kiều cười nhạt, nghiêng đầu hỏi Kiều Chiến Bắc: “Chiến Bắc à, trước kia con đấu với các sư đệ sư muội dưới trướng trưởng lão Thương Miểu đã hứa điều kiện gì?”.

“Thưa sư phụ, hứa là ai thua sẽ dập đầu xin lỗi người kia”, Kiều Chiến Bắc cười nói.

“Vậy được”, Vương Kiều nói: “Trưởng lão Thương Miểu, chúng ta cũng lập ra lời hứa như vậy đi! Bây giờ chính miệng tôi nói, đệ tử ở đây tận tai nghe thấy, không ai chối được, ông thấy thế nào?”.

“Chuyện đó…”, sắc mặt Thương Miểu biến đổi, không dám đồng ý.

“Sao? Trưởng lão Thương Miểu tràn đầy khí thế đến đây, lâm trận lại rút lui? Thế thì sẽ thật sự biến thành trò cười cho thiên hạ đấy!”, Vương Kiều cười ha hả nói.

Đám đệ tử như Vương Nhất cũng cười thành tiếng, tất cả nheo mắt nhìn Thương Miểu.

Bọn họ tin rằng Thương Miểu không thể là đối thủ của Vương Kiều.

Nếu Thương Miểu đồng ý, vậy thì người bị nhục nhã sẽ là bản thân ông ta, nếu không đồng ý cũng sẽ bị người ta chế nhạo.

“Thương Miểu thật là ngu xuẩn, không đủ thực lực mà cũng dám đến đây gây sự! Không nhìn xem mình có bao nhiêu trọng lượng!”.

“Ha, đúng đấy, ngu như đám đồ đệ của ông ta vậy!”.

“Người như ông ta làm sao làm trưởng lão vậy?”.

Một vài người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Thương Miểu nghe thấy vô cùng tức giận, nào còn quan tâm điều gì, vỗ tay đồng ý.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc…

“Trưởng lão Vương Kiều, đợi đã!”.

“Ồ?”.

Vương Kiều nhíu mày, cùng mọi người nhìn sang phía người nói.

Là tên Tiêu Hồng đó!

“Tiêu Hồng, anh lại định làm gì?”, Vương Nhất tức giận hỏi.

“Tôi chỉ muốn nói một chút, Kiều Chiến Bắc sư huynh đã thua, hình như vẫn chưa dập đầu xin lỗi tôi đâu! Có phải anh ta nên thực hiện lời anh ta nói trước hay không?”, Tiêu Hồng cũng chính là Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Bọn họ ngạc nhiên.

Vẻ mặt của Kiều Chiến Bắc cực kỳ khó coi, siết chặt nắm đấm, không lên tiếng.

“Thế nào? Kiều sư huynh, có phải đợi tôi mời Tứ trưởng lão đến đây, anh mới ngoan ngoãn quỳ xuống?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu… đừng có được nước lấn tới!”, Kiều Chiến Bắc giận dữ quát lên.

“Nhị trưởng lão, đây là đồ đệ tốt mà ông dạy ra đây sao? Đồ đệ ông không giữ chữ tín, vậy thì sao chúng tôi có thể đồng ý trận đấu giữa ông và trưởng lão chúng tôi? Đến lúc đó, lỡ như trưởng lão của chúng tôi thắng rồi, các người lại chối, chẳng phải chúng tôi sẽ lỗ to hay sao?”, Lâm Chính lắc đầu.

Thương Miểu nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội nói: “Nói không sai! Nhị trưởng lão, đồ đệ của ông không tuân thủ lời hứa, ông bảo tôi làm sao tin ông?”.

Vương Kiều nhíu mày.

Vẻ mặt của người xung quanh đều mất tự nhiên…

“Chiến Bắc!”, Vương Kiều đột nhiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play