Nhà thờ tổ đang ồn ào liền trở nên im bặt.

Chỉ nghe thấy Vương Kiều nói: “Tiêu Hồng! Tôi muốn cậu biểu diễn lại châm pháp đã dùng để chữa trị cho đệ tử bị trúng độc trước đó ngay trước mắt tôi, nghe rõ chưa?”.

“Nhị trưởng lão, ông muốn học châm pháp của tôi sao?”, Tiêu Hồng nói.

“Cậu nói gì cơ?”.

“Thằng chó chết này ngông cuồng quá rồi!”.

Mọi người bị câu nói này của Tiêu Hồng châm ngòi, liền gầm lên rồi giơ nắm tay đấm vào mặt anh.

Bọn họ không thể kiềm chế được nữa.

Bọn họ nhất định phải cho thằng ngông cuồng này một bài học.

Nhưng bọn họ vừa tung nắm đấm tới, Tiêu Hồng đã thân nhẹ như chim, người trơn như cá, luồn lách giữa mấy đệ tử, ngón tay điểm vào huyệt vị của bọn họ nhanh như chớp.

Những đệ tử này lập tức đứng im bất động như tượng điêu khắc.

“Điểm huyệt?”.

Mọi người xung quanh ngạc nhiên.

Nhị trưởng lão cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

“Nhị trưởng lão, nếu ông muốn học châm pháp của tôi, thì tôi nghĩ ông phải nhận được sự đồng ý của Ngũ trưởng lão đã. Dù sao tôi cũng được Ngũ trưởng lão dạy dỗ, trưởng lão dặn dò tôi không được tùy ý truyền thụ châm pháp của ông ấy cho người khác, mong ông hiểu cho”, Tiêu Hồng bình tĩnh nói.

“Cậu…”

“Khốn kiếp!”.

Bọn họ tức muốn xì khói.

“Châm thuật của đồ vô dụng Thương Miểu kia mà Vương Kiều tôi phải coi trọng sao? Cậu đánh giá sư phụ cậu cao quá đấy!”, Nhị trưởng lão sa sầm mặt, lạnh lùng nói.

“Nếu đã vậy thì tôi sẽ không biểu diễn nữa. Nhị trưởng lão, nếu không còn chuyện gì, thì tôi xin phép”, Tiêu Hồng nói.

Ánh mắt Vương Kiều lạnh lẽo, nắm tay ngầm siết chặt.

Hiển nhiên, ông ta cũng không nhịn nổi anh chàng vênh váo như vậy.

“Lý nào lại vậy? Mày sỉ nhục trưởng lão của tao, còn muốn cứ thế đi sao? Đứng lại!”, một đệ tử không nhịn được nữa, gầm lên rồi đè vai Tiêu Hồng xuống.

Tiêu Hồng ngoảnh sang nhìn đệ tử kia, rồi lại nhìn Vương Kiều, bình thản nói: “Nhị trưởng lão, ông muốn dạy dỗ tôi sao? Nếu vậy thì ông cứ ra tay đi, ông là trưởng lão, lại còn người đông thế lớn, sao Tiêu Hồng tôi dám đối đầu chứ? Tôi đứng ở đây này, ông muốn phế hay giết tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không nhăn mày”.

“Mẹ kiếp, mày vẫn dám khua môi múa mép à? Được, tao sẽ cho mày toại nguyện!”, người kia tức giận gầm lên, giơ nắm tay định đấm vào mũi Tiêu Hồng.

Nhưng đúng lúc này, Vương Kiều khẽ quát: “Dừng tay!”.

Người kia sửng sốt: “Trưởng lão…”

“Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì ở đây, thì người cùng thôn sẽ chê cười chúng ta, hơn nữa cậu ta vốn vô tội, nếu động đến cậu ta thì cũng khó ăn nói với bên trên”, Vương Kiều sa sầm mặt, vung tay lên, khàn giọng nói: “Để cậu ta đi”.

“Nhưng… trưởng lão…”

“Để cậu ta đi!”, Vương Kiều lại quát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play