“Hôm này ngày mấy?”, Nhan Khả Nhi hỏi.

“Ngày mồng 1”

“Mồng 1? Đúng là ông trời giúp chúng ta! Thần y Lâm, ngày 1 hàng tháng, thanh niên trong thôn đều ra khỏi thôn, lên núi hái thuốc. Vùng núi Dược Vương này hiểm trở, thú hoang, rắn độc nhiều vô kể. Chướng khí cũng giăng khắp nơi. Thế nhưng đám dã thú và chướng khí thì biến mất vào ngày mồng 1. Do đó, hôm nay sẽ là ngày tốt để đi hái thuốc. Thần y Lâm, tốc độ của anh nhanh lên chút, có khi có thể tìm được một ai đó thay thế và xâm nhập vào thôn”

“Được, tôi sẽ hành động ngay”.

Lâm Chính gật đầu thế nhưng anh đột nhiên hỏi tiếp: “Có điều, cô thật sự không muốn rời khỏi đây sao?”

“Thần y Lâm, thực ra tôi rất muốn anh có thể rời khỏi đây. Với thực lực của anh thì không thể nào lật đổ được thôn Dược Vương đâu…tôi không thể khuyên được anh thì đành phải cố gắng hết sức để giúp anh thôi”. Nhan Khả Nhi khẽ hừ giọng: “Nếu tôi mà rời đi, chắc chắn thôn Dược Vương sẽ đoán ra được là anh đưa tôi đi. Tới khi đó bọn họ ra tay với người xung quanh anh thì sao anh có thể đối phó nổi. Chỉ khi tôi ở đây mới có thế ổn định được tình hình và anh mới có thể triển khai được kế hoạch của mình. Chẳng phải sao?”

Lâm Chính im lặng nhìn cô. Một lúc lâu sau anh thở dài: “Tôi đi trước đây”.

“Thần y Lâm, đợi đã”, Nhan Khả Nhi đột nhiên hét lên.

Lâm Chính quay đầu lại.

Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Tại sao…anh lại không rời đi?”

“Tôi nói rồi, tôi tới đây để tiêu diệt thôn Dược Vương. Chuyện chưa hoàn thành thì sao tôi có thể đi được?”, Lâm Chính kiên định.

Nhan Khả Nhi nhắm mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô ấy mỉm cười: “Cố lên”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó thoắt cái đã biến mất như một cơn gió.

“Nếu anh có chuyện gì thì tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu được anh, giống như anh đứng trước mặt tôi vào khi đó vậy”, Nhan Khả Nhi nhìn ra hướng cửa, tự nhủ.

Trong khu rừng rậm.

“Mọi người hái nhiều vào. Danh sách đã phát rồi, sau hai ngày nữa là tới ngày lễ dược tế nên phải dùng nhiều. Không ai được hái thiếu. Lễ dược tế lần này rất quan trọng, nếu ai để ra sơ suất gì thì sẽ lập tức bị đưa tới phòng dược làm thuốc dẫn”, một người đàn ông để râu trông vô cùng dữ tợn lên tiếng.

Những thanh niên tầm hai mươi đứng trước mặt ông ta tái mặt, vội vàng nói: “Vâng”.

“Chia ra làm việc đi”, người đàn ông phất tay, nhìn bốn phía.

Cứ hai người một đội, họ đi rất gấp gáp. Rõ ràng nhiệm vụ lần này không hề nhỏ.

“Người anh em, có phải chúng ta đi quá xa mọi người rồi không?”, từ trong một góc sâu, một cô gái nhìn xung quanh, tỏ vẻ lo lắng.

“Sợ gì chứ! Hôm nay là mồng 1, chướng khí không có, dã thú cũng không, cùng lắm chỉ có đám chuột rắn, côn trùng, chúng ta đối phó được mà” người thanh niên bên cạnh cười hi hi. Dứt lời, người này bèn liếc trộm cơ thể duyên dáng của cô gái.

Cô gái cảm nhận được ánh mắt khác thường của người đàn ông bèn chau mày: “Tôi thấy chúng ta không nên đi xa mọi người quá. Chúng ta qua bên đó đi! Nếu xảy ra chuyện thì sẽ không hay mất”.

“Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì chứ! Sư muội, thôn đã dặn chúng ta phải lấy được 15 cây Đồng khánh dược căn đấy. Loại đó lại chỉ mọc ở vùng đầm lầy. Đây là hướng đi về vùng đó. Chúng ta đi về hướng ngược lại thì có thể lấy được thuốc không? Tới khi đó không hoàn thành nhiệm vụ theo đúng thời gian, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Cô có chịu trách nhiệm nổi?”, người sư huynh nghiêm túc nói.

Người sự muội cảm thấy khó xử. Cô ấy suy nghĩ một lát rồi đành phải gật đầu: “Vậy…thôi được…chúng ta đi bên đó thôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play