Những người ở phía sau vội vàng xông tới, xúm lại xung quanh cô Tuệ, vô cùng lo lắng.

“Đánh! Đánh chết cô ta cho tôi! Đánh chết con chó cái này, lột da rút gân của cô ta đi!”.

Cô Tuệ hoàn hồn, la hét ầm ĩ.

Mọi người lập tức ùa tới.

Nhan Khả Nhi đã chịu đựng đủ rồi, sao có thể nhẫn nhịn được nữa chứ? Tuy đối phương đông người, nhưng cô ấy vẫn liều mạng vung nắm tay nhỏ bé của mình lên.

Nhưng hai tay khó địch lại bốn tay.

Hai người kia định ngăn cản, nhưng lại bị cô Tuệ quát.

“Hai anh dám ngăn cản, tôi sẽ bảo bố tôi giết chết hai anh”.

Hai người kia rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.

Gần một phút sau.

“Cô Tuệ, con khốn này sắp tắt thở rồi…”, có người nói.

“Cô Tuệ, không được đánh, không được đánh nữa, nếu đánh chết cô ấy, thì chắc chắn ông chủ sẽ trách phạt cô đấy”, một trong hai người kia thấy tình hình không ổn, vội vàng khuyên nhủ.

Cô Tuệ cũng biết rõ vai trò của Nhan Khả Nhi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thôi, lần này tha cho cô ta! Đưa ngay cô ta đi trị thương, chờ vết thương đỡ hơn, bà đây sẽ từ từ tính món nợ còn lại”.

Dứt lời, cô Tuệ liền giơ chân lên, giẫm mạnh vào lòng bàn tay trái Nhan Khả Nhi, bàn chân không ngừng day nghiền.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Gần như cả năm ngón tay của Nhan Khả Nhi bị giẫm gãy.

Nỗi đau đớn dữ dội khiến cô ấy gần như ngất đi.

Cô ấy mở to mắt, khuôn mặt rịn mồ hôi, đôi môi hơi hé, nhưng không thốt ra được tiếng nào.

Một lát sau, hai mắt cô ấy tối sầm, lại lần nữa ngất lịm vì đau…

Khi Nhan Khả Nhi tỉnh lại, thì cô ấy đã nằm trong phòng điều dưỡng của thôn Dược Vương.

“Cô chủ, cô tỉnh rồi à?”.

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Nhan Khả Nhi ngoảnh sang nhìn.

Một cô gái mặc đồ màu xanh lục đứng ở bên cạnh giường.

Cô gái thoạt nhìn mới 17, 18 tuổi, mặt hoa da phấn, ngũ quan tinh xảo, nhưng sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt đầy chán ghét.

“Tiểu Ngư? Là em sao?”.

Nhan Khả Nhi yếu ớt lên tiếng.

Cô ấy biết cô gái này.

Bởi vì trước khi cô ấy trốn khỏi thôn Dược Vương, cô gái này vẫn luôn hầu hạ cô ấy.

“Cô chủ, bây giờ cô đang bị thương khá nặng, hi vọng cô có thể ở đây dưỡng thương tử tế, còn hai ngày nữa là đến lễ Dược Tế rồi. Buổi lễ này liên quan đến số phận của thôn Dược Vương chúng ta, mong cô đừng làm khó tôi”, Tiểu Ngư mặt không cảm xúc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play