Sau đó Lâm Chính tiếp tục vung gậy.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Bốp!



Gậy đánh vào người.

Máu me tung tóe.

Tiếng Trương Bảo Húc kêu la dần dần nhỏ đi.

Lần này Lâm Chính điên thật rồi!

Nhiều người ở hiện trường đều nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh máu me đó.

Người tàn nhẫn như Từ Thiên cũng không nhịn được quay đầu sang bên.

“Chủ tịch Lâm…”, Mã Hải ở phía sau do dự một lúc, cuối cùng vẫn hô gọi.

“Yên tâm, tôi sẽ không giết anh ta, cùng lắm là đánh gãy tứ chi”, Lâm Chính hơi thở gấp, quăng gậy sắt trong tay xuống đất.

Lúc này Trương Bảo Húc đã nằm dưới đất như đống bùn nhầy, xương cốt tứ chi hoàn toàn gãy nát. Cả người chỉ có mắt mở to, yếu ớt thở dốc, bộ dạng sống dở chết dở.

“Được rồi”.

Lâm Chính quay đầu nhìn La Phượng.

La Phượng lập tức xụi lơ trên đất, run rẩy dữ dội.

“Đừng… đừng… đừng… đừng mà…”.

“Yên tâm, xưa nay tôi không đánh phụ nữ, huống hồ bà còn là bác của tôi, không phải sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt lên tiếng, nói xong thì phất tay: “Đưa bác tôi về tỉnh Quảng Liễu!”.

“Vâng”.

Nói xong, hai người đàn ông đi tới, khiêng La Phượng lên.

“Các người muốn làm gì? Dừng tay! Mau dừng tay!”.

La Phượng gào lên thảm thiết.

Nhưng vô dụng.

Không lâu sau, La Phượng bị trói gô trên đầu xe, được đưa về tỉnh Quảng Liễu cùng với Trương Bảo Húc.

Đương nhiên, Lâm Chính không lái hết quãng đường, nếu không, e rằng La Phượng sẽ nằm lại trên đường mất.

Đợi lái được năm mươi cây số, La Phượng trên đầu xe đã sợ đến mức đái ra quần, đầu xe Bentley cực kỳ hôi thối.

Đợi người của Từ Thiên rời đi, người của nhà họ Trương vội vàng khiêng La Phượng và Trương Bảo Húc vào xe, chạy như bay đến bệnh viện gần nhất.

Chuyến đi này, bọn họ cả đời khó quên…

Trương Bảo Húc được đưa tới bệnh viện thành phố Thanh Khê.

La Phượng cũng nằm viện.

Người nhà họ Trương biết được vội vã chạy tới tìm hiểu tình hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play