“A Hạo! Cô chủ đã về! Tất cả mọi người lập tức rút quân, về thôn”, trong điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp.

Người đó mở miệng, muốn nói nhưng lại không dám nói.

Cô chủ?

Chắc chắn là Nhan Khả Nhi!

Lâm Chính dùng ánh mắt ra hiệu cho gã.

Người đó mới cố gắng giả vờ bình tĩnh, đáp: “Tôi… Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ về ngay”.

“Được… A Hạo, cậu không sao chứ? Sao giọng nói lạ vậy?”.

“Không… Không sao, chỉ là trời nóng quá… Vậy tôi cúp máy trước đây”.

Người đó cười gượng, sau đó cúp máy.

Lúc này, Lâm Chính ngăn gã lại, đưa mắt ra hiệu cho gã.

Người đó sững sờ một lúc, lập tức hiểu được ý của Lâm Chính.

“À đúng rồi… Cô chủ hiện đang ở đâu?”, người đó giả vờ tình cờ hỏi.

“Còn ở đâu được, đương nhiên là về thôn rồi! Hừ, nếu không phải cô chủ dùng cái chết uy hiếp thì người bên trên chắc chắn sẽ giết chết toàn bộ người liên quan đến thần y Lâm!”.

“Nói vậy là… người bên trên định tha cho người bên phía thần y Lâm?”, người đó run giọng hỏi.

“Tha? Cậu nghĩ về người bên trên của chúng ta đơn giản quá! Lần này thôn Dược Vương chúng ta mất thể diện lớn như vậy, sao có thể cứ thế bỏ qua? Bây giờ rút người về là vì lo cô chủ sẽ làm chuyện gì quá khích, trấn an cô chủ mà thôi, để cô chủ yên tâm hoàn thành kế hoạch trăm năm của thôn Dược Vương chúng ta. Đợi đại sự hoàn thành, người bên trên ắt sẽ quay lại giải quyết người bên phía thần y Lâm. Đến lúc đó có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không để một ai thoát”, giọng nói trong điện thoại dần trở nên lạnh lùng.

Người đó kinh hãi, mở lớn mắt nhìn Lâm Chính.

Lúc này, vẻ mặt Lâm Chính tĩnh lặng như nước, không lên tiếng.

Tút.

Điện thoại bị cúp máy.

“Anh thấy được… được rồi chứ? Tha cho tôi đi…”, người đó cầm điện thoại, run rẩy nói.

Nhưng gã còn chưa nói xong.

Bộp!

Một cánh tay đã đánh xuyên qua ngực gã, đánh nát tim gã.

Cả người gã run lên, trừng to mắt nhìn Lâm Chính. Gã há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thốt lên được chữ nào, ngược lại là máu trào ra…

Phịch!

Người đó ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Lạc Thiên sợ đến mức suýt thì ngất xỉu.

Cô ấy chưa bao giờ thấy mặt tàn ác như vậy của Lâm Chính.

Lần này anh đã thật sự nổi giận.

Mỗi một chiêu đều là sát chiêu, tuyệt đối không nương tay.

“Lâm Chính, anh… anh không sao chứ?”.

Lạc Thiên rúc trong góc, như mèo con bị dọa sợ.

“Tôi không sao”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play