Nói xong, tài xế nhấn ga, đi về phía Giang Thành.

Lâm Chính im lặng không nói.

Trên xe, anh vô cùng thấp thỏm.

Anh thật sự không ngờ sự việc sẽ nghiêm trọng như vậy.

Ngay cả Học viện Huyền Y Phái cũng bị niêm phong.

Đây là sức mạnh của thôn Dược Vương sao?

Tình hình có thể còn tồi tệ hơn trong tưởng tượng.

Cũng không biết mấy người phía Tần Bách Tùng thế nào rồi.

Bây giờ Tiểu Nhu có an toàn không?

Tài xế đi rất nhanh, chỉ chín tiếng đồng hồ đã đến Giang Thành.

Tuy nhiên, khi xe taxi sắp đến trụ sở chính của Dương Hoa mới phát hiện mấy con đường xung quanh đã kẹt cứng.

“Xảy ra tai nạn rồi sao? Sao lại nhiều xe vậy?”.

Tài xế tò mò nhìn về phía trước.

Lâm Chính có dự cảm chẳng lành.

Lúc này, tiếng xe cứu thương vang lên từ phía sau xe taxi.

Tài xế vội vàng lách xe vào chỗ trống bên cạnh, nhường đường cho xe cấp cứu ở phía sau.

Xe cấp cứu lại đi qua hết chiếc này đến chiếc khác…

Tổng cộng có sáu chiếc.

“Xảy ra tai nạn giao thông gì lớn lắm sao? Sao có nhiều xe cấp cứu vậy?”, tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ, tò mò hỏi.

Đúng lúc này, Lâm Chính đẩy cửa xe ra.

“Má nó, quả nhiên mày định xù tiền! Thằng nhóc thối, đừng chạy!”.

Tài xế vội vàng xuống xe đuổi theo.

Nhưng Lâm Chính cứ như không nghe thấy, chạy thẳng một mạch đến trụ sở chính của Dương Hoa.

Đợi đến khi chạy tới Dương Hoa, anh chợt dừng bước.

Các lối ra vào của trụ sở chính Dương Hoa đã bị phong tỏa, nhiều nhân viên y tế khiêng cáng đưa từng thi thể ra khỏi công ty Dương Hoa…

Phải!

Đó là thi thể!

Lâm Chính kinh hãi, cả người sững sờ.

Anh có thể nhìn ra những người nằm trên cáng… đều đã tắt thở.

Cho dù nhân viên y tế tiếp tục cấp cứu, những người này cũng đã không còn hô hấp hay nhịp tim, không có cách nào xoay chuyển…

Lúc này, Lâm Chính nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đầu óc suýt thì nổ tung.

Mã Hải!

Anh lập tức chạy tới, vội lấy châm đâm vào cổ người đó.

Ngay lập tức người đó rùng mình.

“Này! Anh làm gì vậy?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play