“Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.

“Đáng tiếc”, Khấu Quan thở dài: “Thần y Lâm còn trẻ như vậy đã có y thuật trác tuyệt, sau này chắc chắn sẽ trở thành bác sĩ lớn lưu danh sử sách, chưng bây giờ… chỉ có thể chờ chết… Thần y Lâm, đáng tiếc quá…”

“Ông muốn nói gì vậy?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn ông ta, cảm thấy lời nói của ông ta đầy ẩn ý.

Khấu Quan ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, lúc này tôi vốn không nên làm phiền cậu, càng không nên nói những lời này, nhưng tôi sợ bỏ lỡ rồi thì không còn cơ hội nữa. Thần y Lâm, xin hỏi “Thiên Kim Châm Phương” mà cậu học được… là học ở đâu vậy? Có tiện truyền thụ cho chúng tôi không?”.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bừng tỉnh.

Phải rồi.

Lâm Chính biết “Thiên Kim Châm Phương”.

Nếu Lâm Chính cứ thế qua đời, thì e là “Thiên Kim Châm Phương” sẽ lại thất truyền…

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

“Tôi có thể công bố “Thiên Kim Châm Phương” ra ngoài, nhưng không phải là bây giờ”.

“Bây giờ cậu không công bố thì làm gì còn cơ hội nữa? Cậu sắp chết rồi còn gì!”, có người không nhịn được nói.

“Ông nói cái gì?”, Long Thủ tức giận mắng.

“Tôi nói sự thật thôi, có gì sai sao?”.

“Ông… Khốn kiếp!”.

Long Thủ nổi trận lôi đình, đang định ra tay.

“Long Thủ!”, Lâm Chính khẽ quát.

Cơ thể Long Thủ khựng lại, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm…”

“Chấp gì những kẻ ngu dốt?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Cậu nói cái gì?”, người kia nổi giận.

Nhưng Lâm Chính chỉ nhìn một cái, người kia liền run rẩy, không dám ho he tiếng nào nữa.

Sao ông ta dám đối đầu với Lâm Chính chứ?

“Tôi chết hay không không liên quan đến các vị, làm phiền các vị hãy về đi, đừng ép tôi dùng thủ đoạn cưỡng chế”, Lâm Chính quay lại, lạnh lùng nói.

Trong lúc nói, anh ho khù khụ, những đường đen trên khuôn mặt cũng dần lặn đi, sắc mặt vốn hồng hào cũng dần trở nên trắng bệch…

“Thần y Lâm!”.

“Thầy!”.

Mọi người vội xúm lại.

“Hừ, cũng chỉ là người sắp chết mà thôi!”.

“Nếu cậu ta không chịu đưa, thì hãy mang nó xuống mồ luôn đi!”.

“Tôi cũng chẳng thèm!”.

“Chúng ta đi!”.

Người của các tông phái thế tộc tức giận nói, rồi phất tay rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play