“Hai người các cậu cần gì phải làm vậy chứ?”.

Đúng lúc này, Kiếm Lão vẫn luôn giữ im lặng bỗng đứng ra, bình tĩnh nói một câu.

Ai nấy trợn tròn mắt nhìn ông ta.

Có thể khiến ông ta nói ra những lời như vậy, đủ để thấy thủ đoạn của Lâm Chính… không hề tầm thường.

“Trương Hạc, cậu nhóc này đã làm gì vậy?”.

Trịnh Nam Thiên cảm thấy không ổn, ngoảnh phắt lại hỏi Trương Hạc.

“Chắc không phải là… cái kia đấy chứ?”.

Tần Bách Tùng bước hai bước tới, giọng nói run rẩy.

“Đúng vậy, chắc chắn là nó, Nghịch Chuyển Châm!”, Trương Hạc thở dài, khàn giọng đáp.

“Là Nghịch Chuyển Châm sao?”.

“Thần y Lâm điên rồi à?”.

Không ít danh y đang có mặt đều tỏ vẻ kinh hãi.

“Nghịch Chuyển Châm? Đó là cái gì vậy?”.

Trịnh Nam Thiên hỏi.

“Đó là một phương pháp châm cứu của y thuật Quỷ Cốc, cực kỳ nổi tiếng. Châm pháp này chỉ cần một châm, nhưng có công hiệu nghịch chuyển sinh tử, điều chuyển âm dương, rất nhiều danh y đều biết. Nhưng châm này… cũng chẳng khác nào một châm hồi dương”, Trương Hạc cúi đầu, run giọng đáp.

“Hồi dương? Vậy tức là… sau khi đâm châm này, cậu ấy tạm thời sẽ không sao, nhưng…”

“Nhưng một tiếng sau, chắc chắn cậu ấy sẽ chết! Dù là thần tiên cũng không cứu được!”, Trương Hạc nói.

Trịnh Nam Thiên ngây người ra.

Mọi người xung quanh cũng đờ đẫn.

Đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ suýt nữa thì ngất xỉu.

Lâm Chính chôn vùi tính mạng của mình như vậy sao?

Nhưng… anh đâu còn cách nào khác?

Bị trúng ba tầng Viêm Độc, anh đã không còn đường sống! Anh chỉ còn một phút để sống, nếu đã vậy thì tại sao không sống một tiếng đi?

“Nghịch Chuyển Châm Pháp có thể cưỡng chế kéo dài mạng sống, áp chế độc tố trong cơ thể ở tim. Bây giờ, Viêm Độc trong người Lâm Chính đã hội tụ hết ở tim, nhưng một tiếng sau, Viêm Độc bộc phát, trái tim cậu ta sẽ lập tức bị nướng chín! Thần y Lâm… cậu muốn thắng đến vậy sao?”, Trọng Mộc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chính vì sự nhân từ và sơ xuất đã khiến tôi gặp phải kiếp nạn này, đây là tôi tự chuốc lấy, không thể trách ai được. Nhưng nếu có cơ hội thứ hai, tôi sẽ không nương tay nữa”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi quay phắt đi, tiến về phía Tòng Thảo.

“A!”.

Tòng Thảo bị dọa cho hét ầm lên, vẻ mặt đầy sợ hãi.

“Anh đừng lại đây! Đừng lại đây!”.

Tòng Thảo hét lớn.

Anh ta biết chắc chắn lần này Lâm Chính sẽ không tha cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play