“Lẽ nào đây là …Kính Long Châm Pháp?”, người đàn ông ở bên dưới lại kêu lên.

Cả thôn Dược Vương tái mặt.

Kính Long Châm Pháp là gì, ông ta là người biết rõ nhất. Có thông tin rằng tổ tiên của thôn Dược Vương từng nhận được sự chỉ điểm của Tôn Tư Mạc. Mặc dù không nhiều nhưng cũng hiểu về y thuật của vị Dược Vương này.

Những thủ đoạn mà Lâm Chính sử dụng, có thể người khác không biết nhưng bọn họ thì biết rõ.

“Không thể nào! Chú Trọng! Châm pháp của người này không thể nào là châm pháp của ông tổ được. Chắc chắn là giả!”, Tòng Thảo ở trên võ đài cảm thấy vô cùng kích động, anh ta gào lên, định rút châm ra. Thế nhưng ngay khi cây châm vừa bị rút ra thì.

Tòng Thảo lập tức nôn ra máu, mặt trắng bệch, cơ thể chao đảo, sức chiến đấu lập tức giảm sút.

Mọi người cũng tái mặt. Lúc này ai cũng có thể nhận ra Tòng Thảo đã thua!

“Anh thua rồi!”, Lâm Chính chau chặt mày, bước về phía trước.

“Không! Tôi không thua! Người thôn Dược Vương sao có thể thua một người như anh được! Tôi không thua!”, Tòng Thảo gầm lên, còn định rút châm tiếp.

Thế nhưng uy lực của Kính Long Châm Pháp đã bắt đầu phát huy tác dụng. Tay anh ta vừa động vào cây châm thì bàn tay bắt đầu run rẩy. Từ từ, cả cơ thể anh ta bắt đầu co giật giống như chạm phải điện

Bụp! Tòng Thảo khụy gối, châm bạc trong tay rơi ra. Anh ta đã không thể đứng dậy được nữa.

“Tòng Thảo!”, người thôn Dược Vương đồng loạt đứng dậy. Người đàn ông trung niên siết chặt nắm đấm, nhìn chăm chăm Tòng Thảo và Lâm Chính. Đôi mắt ông ta hừng hực sát ý.

Lâm Chính cầm châm bạc, đi về phía Tòng Thảo.

Tòng Thảo lúc này căn bản đã không thể đối kháng. Anh ta thậm chí còn không thể ngẩng đầu. Khi anh ta cố gắng ngẩng lên nhìn thì thấy một cây châm của Lâm Chính đã ghim vào ngay bên dưới tử huyệt ở trán.

Anh ta trợn tròn mắt. Lâm Chính không đâm trúng tử huyệt nên anh ta chưa mất mạng.

“Anh…còn do dự điều gì nữa”, Tòng Thảo run rẩy nói.

“Mặc dù chúng ta đã ký vào hiệp ước sinh tử nhưng tôi không muốn giết người. Nếu anh nhận thua thì tôi có thể tha cho anh”, Lâm Chính nói.

“Thật…thật sao?”, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi của Tòng Thảo ánh lên tia hi vọng.

“Đương nhiên!”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Dù gì anh cũng là tổng tài của Dương Hoa, là người sáng tạo ra học viện Huyền Y Phái. Mục đích của anh là báo thù, tham gia đại hội.

Nếu giết người của thôn Dược Vương ở đây thì sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực cho chính bản thân anh.

Hơn nữa giết Tòng Thảo không thể giải quyết được vấn đề với thôn Dược Vương mà ngược lại còn khiến thôn Dược Vương tức giận.

Nếu liều mạng với bọn họ thì Lâm Chính sẽ chịu thiệt nhiều. Đó cũng là lý do anh nương tay với đối phương.

“Tôi nhận thua! Tôi nhận thua!”, Tòng Thảo dù sao không muốn chết ở đây nên lập tức lên tiếng.

Cả hiện trường sục sôi. Ai cũng cảm thấy không thể tin được. Các diễn đàn trên mạng cũng bùng nổ.

“Xảy…xảy chuyện gì vậy?”

“Sao gã đó lại nhận thua rồi?”

“Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy một con rồng bay ra từ tay của thần y Lâm, có phải là ảo giác không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play