“Nghe đây, lát nữa nếu có gì bất trắc thì nhất định không tiếc bất cứ giá nào cũng phải xông lên cho tôi, đưa thằng nhóc Lâm kia về! Ai dám ngăn cản thì đánh gục người đó cho tôi!”, Trịnh Nam Thiên khẽ giọng nói.

“Vâng thưa đại thống lĩnh!”.

Tinh thần của muôn nghìn người bị tác động bởi chuyện này.

Tòng Thảo đã bắt đầu.

Anh ta vung tay.

Soạt!

Một tấm vải giữ châm màu trắng như tuyết trải ra trong tay anh ta.

Trên tấm vải giữ châm, các đốm sao rực rỡ không ngừng nhấp nháy. Đó là những cây châm bạc sáng như tuyết, châm tựa sao trời, vô cùng chói mắt.

“Anh không lấy châm ra sao?”, Tòng Thảo mỉm cười hỏi.

“Châm luôn ở trên tay tôi”.

Lâm Chính nói.

“Vậy anh hãy nhìn cho kỹ!”.

Tòng Thảo nói, lòng bàn tay bỗng lướt qua tấm vải giữ châm, sau đó vung lên.

Soạt soạt soạt…

Một bức tường châm cao gần ba mét, rộng hai mét thoáng chốc xuất hiện, ập về phía Lâm Chính như dời núi lấp biển.

Đồng tử trong mắt Lâm Chính co lại.

Bức tường châm này được tạo thành từ ba nghìn cây châm bạc!

Tòng Thảo lại dùng đến ba nghìn cây châm bạc trong nháy mắt!

Đây là thực lực của người trong thôn Dược Vương sao?

Châm bạc tấn công như vũ bão. Lâm Chính đanh mặt, định né đòn. Nhưng lúc này bức tường tạo ra từ những cây châm quá lớn, anh căn bản không thể làm gì.

Bất lực, Lâm Chính đành phải lựa chọn đỡ đòn.

Vụt! Vụt! Lâm Chính phóng ra một nắm châm, đánh bật những cây châm mà đối phương phóng vào tử huyệt của mình. Sau đó anh lập tức quay người, co cụm lại.

Vụt! Vụt!Châm bạc ghim vào lưng của Lâm Chính. Châm bạc ghim dày đặc lưng anh, thậm chí là hàng trăm cây, trông vô cùng đáng sợ.

“Hả?”, cả hiện trường thất kinh. Các trang phát trực tiếp đều bùng nổ.

“Sao thần y Lâm lại bị trúng chiêu rồi?”

“Có phải là chênh lệch quá lớn không?”

“Người của thôn Dược Vương lợi hại vậy sao?”, tất cả đều phải thốt lên.

“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng, Long Thủ ở dưới đứng bật dật.

“Không sao! Châm không đâm trúng tử huyệt. Tôi không sao”, Lâm Chính thở hắt ra, khẽ quát lên.

“Thế nhưng, châm có độc đó”, Tòng Thảo mỉm cười nói.

“Đúng là có độc. Nhưng độc này…không làm gì nổi tôi hết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại

“Sớm đã được nghe nói thần y Lâm là người có cơ thể bách độc bất nhập. Tôi rất bái phục. Chỉ đáng tiếc độc tố mà thôn Dược Vương tôi sở hữu không chỉ có một trăm loại. Chúng tôi sở hữu hàng nghìn, hàng vạn loại. Thần y Lâm thật sự cho rằng cơ thể mình có thể kháng cự lại tất cả các loại độc sao?”, Tòng Thảo nheo mắt cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play