Lâm Chính hiểu ý đồ của Quan Hùng, khẽ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, Long Thủ, ông đi sắp xếp cho người của nhà họ Quan đi! Vừa hay chúng ta cũng đang thiếu người!”.

“Vâng, thần y Lâm!”.

Long Thủ gật đầu: “Gia chủ Quan, mời đi bên này”.

“Được”.

Người nhà họ Quan rời đi.

“Người của thôn Dược Vương đã đến chưa?”.

Lâm Chính hỏi.

“Vẫn chưa đến!”.

“Thế à? Còn mười phút nữa! Hi vọng bọn họ có thể đến đúng giờ”.

Lâm Chính hít sâu một hơi.

Lúc này, Từ Thiên chạy nhanh đến, ghé tai anh nhỏ giọng nói vài câu.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên, nhìn về phía ghế ngồi ở không xa, lại thấy ở đó có một người tóc mai hoa râm.

Người đó ăn mặc rất giản dị, nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Người đó nhìn chằm chằm về phía sân đấu, mắt không chớp một cái.

Lâm Chính cười chua chát, lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

Người bên đó cũng lập tức lấy điện thoại ra nghe.

“Đại thống lĩnh Trịnh, sao ông cũng đến đây rồi?”, Lâm Chính cười khổ hỏi.

“Sao tôi lại đến đây? Tôi mà không đến được sao? Tôi mà không đến, chắc cậu sẽ có chuyện mất!”, Trịnh Nam Thiên tức giận nói.

“Đại thống lĩnh Trịnh cũng biết thôn Dược Vương?”.

“Hừ, cậu nghĩ tổ chức không hề biết gì về các tông tộc ẩn thế này sao? Tên nhóc thối! Lần này cậu chọc phải ổ kiến lửa rồi!”.

“Yên tâm, tôi sẽ thắng”, Lâm Chính cười nói.

“Cậu thắng cái rắm!”.

Trịnh Nam Thiên mắng, gào lên qua điện thoại: “Cậu nghe đây, đợi lát nữa tôi sẽ buộc trận đấu phải dừng lại giữa chừng. Tôi đã sắp xếp xe, tôi sẽ cho người đưa cậu đi, nghe rõ chưa?”.

“Đại thống lĩnh Trịnh, ông muốn nhìn tôi thân bại danh liệt hay sao?”.

“Tên nhóc thối! Cậu còn thi đấu nữa thì cậu sẽ chết!”.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ thắng!”.

“Cậu bớt cãi lại tôi đi! Tôi nói cậu làm gì thì cậu hãy làm như thế! Cậu còn cãi lại thì bây giờ tôi sẽ sai người đưa cậu đi ngay!”, Trịnh Nam Thiên quát lên.

Người xung quanh đồng loạt nhìn về phía ông ta.

Lâm Chính nhìn về phía Trịnh Nam Thiên, lại thấy mắt ông ta đỏ như máu, vẻ mặt dữ dằn.

Hiển nhiên, ông ta đang nghiêm túc.

Nhưng… Lâm Chính cũng không định lùi bước.

“Xin lỗi, Đại thống lĩnh Trịnh, hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả! Ngoài ra, tôi khuyên ông đừng làm bậy, bởi vì nơi này là địa bàn của tôi!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó cúp máy, nhanh chân bước lên sân đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play