Một lúc sau, trong phòng nghỉ, Lâm Tâm Lạc và vài người nhà họ Lâm bước vào. Có vẻ như Lâm Chính vừa mới dậy, còn đang mặc đồ ngủ và ăn sáng.

“Vừa rồi là ai ra tay vậy?”, Lâm Chính hờ hững hỏi. Dứt lời, mấy người nhìn nhau.

“Sao, anh định đánh lại à?”, cô gái nói.

“Tôi có thể không làm vậy. Trừ khi các người không muốn rời khỏi đây”, Lâm Chính vừa nhai bánh vừa nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.

Cô gái trầm ngâm, sau đó quay qua tát người tài xế bên cạnh.

Bốp! Người tài xế ôm mặt không dám lên tiếng.

Lâm Chính chẳng buồn nhìn: “Cô là người nhà họ Lâm?”

“Lâm Tâm Lạc – Phó đường chủ Tài Quyết Đường”, cô gái ngồi xuống trước mặt Lâm Chính.

“Tài Quyết Đường?”, Lâm Chính chau mày.

“Xem ra thần y Lâm từng nghe về Tài Quyết Đường của nhà họ Lâm chúng tôi rồi”, Lâm Tâm Lạc để ý thấy biểu cảm của Lâm Chính có một chút thay đổi bèn lên tiếng.

“Từng nghe nói”.

Lâm Chính điềm đạm nói: “Đây là một trong những bộ phận có quyền lực cao nhất trong nhà họ Lâm, có quyết sát sinh. Phàm là những người vi phạm quy tắc gia tộc thì đều do các người quyết cả”.

“Thần y Lâm biết rõ về nhà họ Lâm quá”, Lâm Tâm Lạc thản nhiên nói.

“Tôi và nhà họ Lâm cũng được coi là có chút giăng mắc. Bất cứ kẻ địch nào của tôi, thì tôi đều điều tra rõ cả. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”, Lâm Chính rót một chén trà, đẩy tới trước mặt Lâm Tâm Lạc.

“Tôi không thích uống trà”, Lâm Tâm Lạc liếc nhìn.

“Uống chút đi. Trà này dưỡng thần, tịnh tâm, cô ngoài lạnh trong nóng, dục vọng quá cao, buổi tối khó ngủ. Mặc dù lớp trang điểm đã che được quầng thâm của cô nhưng không thể che được vẻ vô hồn trong đôi mắt. Uống trà này vào sẽ ngủ ngon hơn”, Lâm Chính nhấp môi.

Lâm Tâm Lạc nghe thấy vậy thì tỏ ra tức giận. Cô ta do dự, nhưng vẫn đưa lên uống cạn.

“Anh nói có giăng mắc với nhà họ Lâm Chúng tôi mà còn tốt bụng như vậy cơ à? Đúng là nực cười”, Lâm Lạc Tâm hỏi.

“Cô cũng biết thế mà vẫn chạy tới đây thì là có ý gì nhỉ?”, Lâm Chính lắc đầu: “Huống hồ tôi cũng chẳng có ý tốt gì, chỉ là muốn nói với cô, bất cứ chuyện gì của nhà họ Lâm cũng không giấu nổi tôi đâu. Kể cả mục đích tới đây của cô”.

“Anh nói xem”.

“Lần này cô tới đây là đại diện cho nhà họ Lâm hợp tác với tôi phải không? Các người sẽ đưa ra điều kiện. Nếu như tôi có thể đáp ứng thì các người sẽ đứng về phía tôi, giúp tôi đối phó với thôn Dược Vương”, Lâm Chính nói.

Lâm Tâm Lạc lắc đầu.

“Đoán đúng một nửa”.

“Ồ!”, Lâm Chính nhìn cô ta.

“Lần này tôi tơi đây không phải là muốn thứ gì mà là đại diện nhà họ Lâm tới nói chuyện với anh thôi”, Lâm Tâm Lạc trả lời.

“Nói chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

Lâm Tâm Lạc búng tay. Người bên cạnh bèn đưa ra một tập tài liệu, đặt lên bàn. Lâm Tâm Lạc đẩy tập tài liệu tới trước mặt Lâm Chính: “Chúng tôi muốn bảo vệ người bên cạnh thần y Lâm”.

“Bảo vệ?”, Lâm Chính chau mày, cầm tập tài liệu lên. Ngay sau đó, anh lập tức bừng tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play