Lâm Chính thản nhiên nhìn họ rồi lại nhìn Dịch Quế Lâm. Một lúc sau anh đáp lại: “Người của tôi thì không cần tới các người bảo vệ, các người chỉ cần hứa và làm theo một việc giúp tôi thì tôi sẽ tha cho các người”.

Đám đông vui mừng: “Thần y Lâm có gì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của cậu”, ông Hàn vội vàng lên tiếng.

Lâm Chính không vội nói mà chỉ lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một lượng lớn những viên thuốc màu đen kịt.

Đám đông giật mình.

“Các người dùng thuốc này, sau trận quyết đấu y thuật của tôi thì tấn công thôn Dược Vương. Nếu như thành công tôi sẽ đưa thuốc giải và không bao giờ truy cứu chuyện ngày hôm nay nữa, thế nào?”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Tấn công thôn Dược Vương?”

Cả đám thất kinh, nghe như sét đánh ngang tai.

Thần y Lâm điên rồi sao? Tấn công thôn Dược Vương mà anh cũng nghĩ ra được! Anh không biết điều đó có nghĩa là gì à?

Tưởng gọi là thôn Dược Vương thì nó thực sự chỉ là một cái thôn chắc? Thực ra thôn Dược Vương to khủng khiếp. Một thế tộc đã phát triển cả ngàn năm đâu phải điều mà người thường có thể tưởng tượng nổi.

“Thần y Lâm…cậu…đang đùa phải không? Tấn công thôn Dược Vương? Khác gì là tìm đường chết”, một người đàn ông run rẩy nói.

“Toàn bộ những tôn phái thế tộc sau lưng chúng tôi gộp lại sợ rằng cũng không tấn công nổi hàng tiền tuyến của thôn Dược Vương. Cho dù chúng tôi có ra tay thì cũng không đánh được vào trong thôn. Tới khi đó lợi chẳng bằng mất. Thôn Dược Vương quay qua báo thù thì những người chúng tôi sao chặn được? Vậy khác gì là chiêu họa diệt thân?”

“Thần y Lâm…có vẻ chuyện này không phù hợp lắm”.

Đám đông lóng ngóng.

“Yên tâm. Tôi không hi vọng các người có thể tiêu diệt được thôn Dược Vương. Chỉ cần các người tấn công vào là được. Hơn nữa, tôi cho phép các người cải trang, che giấu thân vận để tránh sự báo thù của thôn này”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì việc tấn công còn có ý nghĩa gì chứ?”, ông Hàn cảm thấy không hiểu.

“Các người không cần hỏi nhiều, tôi chỉ hỏi là các người có đồng ý hay không”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Đám đông nhìn nhau, tỏ ra do dự. Họ không biết phải quyết định thế nào. Nhưng lúc này nào đến lượt họ lựa chọn. Cuối cùng, ông Hàn lên tiếng trước.

“Nếu không đồng ý thì sẽ đắc tội với Đông Hoàng Giáo. Tông môn cũng vẫn sẽ bị tiêu diệt. Thay vì như vậy thì chi bằng nghe theo thần y Lâm, mạo hiểm một phen”.

Nói xong, ông Hàn lập tức cầm viên thuốc trên bàn nuốt vào bụng. Những người khác thấy vậy cũng không còn do dự nữa.

Ực!

Ực!

Đám đông lần lượt lấy thuốc. Viên thuốc vừa xuống bụng thì đã được tiêu hóa rất nhanh nên những người định ra ngoài móc họng nôn ra đã phải bỏ cuộc và rơi vào tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play