Lữ Lộng Triều cười lạnh lùng, gửi video sau đó quay người bỏ đi. Tần Bách Tùng vội vàng cầm điện thoại tới phòng nghiên cứu tìm Lâm Chính.

Mặc dù cuộc đấu y thuật sắp bắt đầu, nhưng Lâm Chính vẫn ở trong phòng nghiên cứu cả ngày lẫn đêm để phân tích thuốc giải từ độc của hoa Tuyệt Mệnh. . ngôn tình hay

Anh không biết mệt là gì. Điều mà anh quan tâm nhất bây giờ là chữa khỏi cho Tô Nhu.

“Thầy ơi!”, Tần Bách Tùng đẩy cửa, kêu lên. Những người khác trong phòng nghiên cứu đồng loạt quay qua nhìn.

“Chuyện gì mà hoảng loạn vậy?”, Lâm Chính chau mày. Anh không thích bị làm phiền khi đang nghiên cứu.

Tần Bách Tùng không trả lời, chỉ lấy điện thoại ra và phát video. Lâm Chính nhìn đoạn phim. Anh khẽ chau mày

Một con đường hiện ra trong đoạn phim.

Đêm đã khuya. Một người đội nón lá, đeo gùi thuốc đang đi dọc theo con đường. Xung quanh vắng lặng, không một bóng người.

Một lúc sau, một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện, vây lấy người này. Phía sau lưng áo của họ đều có hình một bông hoa màu đen giống nhau. Đây là hình vẻ đặc biệt của Hắc Hoa Giáo.

Tất cả những người đang vây lấy người đàn ông đội mũ lá kia chính là đội quân tinh nhuệ của Hắc Hoa Giáo. Chỉ có điều..,bọn họ vừa ra tay thì đã lập tức mềm nhũn người và ngã ra đất, bất động.

Từ đầu tới cuối, người đội nón lá không hề có phản ứng gì. Người này nhìn chăm chăm đám người nằm rạp dưới đất rồi lại nhìn vào máy quay camera, sau đó điềm đạm rời đi.

Cảnh tượng trông vô cùng quỷ dị, khiến người ta không rét mà lạnh run.

“Tôi nghe ông Dịch Quế Lâm từng nói, tại một con đường khu vực ngoại ô Di Thành, có hơn chục người trong đội quân tinh nhuệ của Hắc Hoa Giáo cũng chết một cách kỳ lạ bên đường. Không thể tìm ra được nguyên nhân cái chết từ xác của họ. Bọn họ đều là những cao thủ hàng đầu. Cái chết của họ luôn là một câu đố. Và e rằng giờ thì chúng ta đã biết được chân tướng rồi”.

“Người này…tôi nhớ hôm qua lúc Niệm Sinh tới với thư khiêu chiến thì người này đứng bên trái, phía sau của Niệm Sinh.

“Đúng vậy! Vì vậy người giết chết mười mấy người của Hắc Hoa Giáo chính là người của thôn Dược Vương. Thế nhưng…thầy Lâm! thầy có nhìn thấy kẻ này ra tay không?”, Tần Bách Tùng tỏ vẻ kích động.

“Không”, Lâm Chính nói.

“Hạ gục mười mấy người mà không nhúc nhích gì, đúng là đáng sợ quá”.

Có thể Tần Bách Tùng không biết chắc thực lực của đội quân tinh nhuệ Hắc Hoa Giáo đạt tới mức độ nào nhưng việc hạ gục họ mà không hề cử động như thế kia thật chẳng khác gì quỷ thần. Đây là điều mà một bác sĩ bình thường có thể làm được sao?

Thêm vào đó khi Niệm Sinh nói về đấu mạng vào ngày hôm qua thì Tần Bách Tùng càng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

“Được rồi, tôi biết rồi! Ông đi làm việc đi!”, có vẻ Lâm Chính không bận tâm lắm. Anh nói vài câu rồi tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu. Điều đó khiến Tần Bách Tùng cuống cả lên.

“Thầy ơi! Màn đối quyết này thầy không tham gia được đâu”, Tần Bách Tùng vội kêu lên.

“Giờ còn từ chối được sao?”

“Đương nhiên là được!”, Tần Bách Tùng lập tức lên tiếng: “Giờ người của Cổ Phái đã cử người tới gặp thầy rồi, bọn họ hi vọng có thể có được một ít sách về y học. Chỉ cần thầy đồng ý thì họ có thể thay cậu ra mặt làm việc với thôn Dược Vương và ngăn chặn màn quyết đấu này lại”.

“Thôn Dược Vương sẽ không từ bỏ đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Trừ việc đưa Nhan Khả Nhi đi thì không còn cách nào khác bắt họ rời đi được. Cổ Phái đã hiểu về thôn Dược Vương như vậy thì chắc chắn biết được tính cách của người ở thôn này. Tôi luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không thỏa. Huống hồ tôi cũng chẳng có sách gì. Nếu bọn họ muốn học y thuật thì ông nói họ tới phòng giáo vụ của Huyền Y Phái báo danh, tôi sẽ dạy, chứ không cần phiền phức như thế”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play