Tin tức truyền đi còn nhanh hơn cả lửa cháy, bây giờ ngoài cổng chính của Học viện Huyền Y Phái ngày nào cũng chật kín người.

Chắc chắn là người của thôn Dược Vương cố ý phát tán tin tức!

Bên phía bọn họ đã phong tỏa tin tức mà còn có thể lan truyền ra ngoài, trừ thôn Dược Vương ra, còn ai phát tán tin tức nữa?

Thôn Dược Vương đang định làm lớn chuyện, sau đó khiến Lâm Chính thân bại danh liệt.

Bây giờ nên làm thế nào mới tốt?

Tần Bách Tùng sầu khổ không thôi.

Chuyện đấu y thuật lớn thêm, người của Học viện Huyền Y Phái đều sứt đầu mẻ trán.

Bây giờ chủ đề trò chuyện trên toàn quốc bùng nổ.

Hằng ngày bọn họ không những phải đối phó với các phóng viên mà còn có người của các truyền thông lớn đến đây, lại còn phải tiếp đãi các chuyên gia bác sĩ nổi tiếng từ các nơi trên cả nước nghe tin mà dến.

Trận đấu y thuật đỉnh cao như vậy, sao bọn họ có thể bỏ qua?

May là có đám người Hùng Trưởng Bạch tiếp đãi.

Bây giờ Học viện Huyền Y Phái vô cùng náo nhiệt.

“Ha ha ha ha, Bách Tùng à! Đã lâu không gặp!”.

Một ông lão da dẻ hồng hào vừa vào cửa bèn chắp tay với Tần Bách Tùng.

Tần Bách Tùng nhìn thấy người đến, không khỏi ngạc nhiên.

“Ông Lữ? Sao ông lại đến đây?”.

“Bữa tiệc thịnh soạn như vậy, sao tôi có thể bỏ lỡ?”, ông lão vuốt râu cười lớn.

“Bữa tiệc thịnh soạn?”.

Sắc mặt Tần Bách Tùng rất khó coi.

Ông ấy quan sát ông lão trước mắt, suy nghĩ một lúc mới nói: “Ông Lữ, chúng ta cũng quen biết nhau đã lâu, ông có tâm tư gì, tôi vẫn có thể đoán được. Không có chuyện đặc biệt thì ông sẽ không đến Yên Kinh này. Mặc dù trận đấu y thuật này cũng được gọi là đỉnh cao của giới y học cổ truyền Hoa Quốc, nhưng vẫn không đến nỗi khiến ông đích thân đến đây nhỉ?”.

“Ha ha, người hiểu tôi chỉ có Bách Tùng ông!”, Lữ Lộng Triều cười lớn, sau đó đến gần thêm một chút: “Ông Tần à, nếu ông đã nói như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, có câu không có chuyện không lên Tam Bảo Điện, lần này tôi đến đây là bên trên yêu cầu”.

“Bên trên?”.

Hơi thở của Tần Bách Tùng run rẩy: “Ông đang nói tới…”.

“Không sai, là Cổ Phái!”, Lữ Lộng Triều gật đầu.

Tần Bách Tùng im lặng.

Lữ Lộng Triều mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại bên cạnh Tần Bách Tùng, lên tiếng.

“Giới y học cổ truyền trong nước chia làm bốn phái, Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái, Ẩn Phái! Tần Bách Tùng ông là người của Nam Phái, còn tôi là người của Cổ Phái. Đáng tiếc, chung quy Nam Phái cũng là phái yếu nhất trong bốn phái, bị một mình thần y Lâm đánh tan tác, thật khiến người ta thổn thức”.

“Nam Phái và Bắc Phái là y phái thế tục, chỉ có hư danh. Nếu xét về y thuật và sức mạnh thì phải kể đến Cổ Phái và Ẩn Phái”, Tần Bách Tùng khẽ giọng nói.

Lữ Lộng Triều mỉm cười: “Bách Tùng, có lẽ ông hiểu được sức mạnh của Cổ Phái”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play