“Cái gì?”.

Người xung quanh kinh ngạc kêu lên.

“Thần y Lâm!”, Nhan Khả Nhi vội vàng hô lên.

Nhưng, Lâm Chính nắm thư khiêu chiến trong tay, nét mặt không sợ, không hề lay động.

Đám người Niệm Sinh nhíu mày.

“Thư khiêu chiến này tôi nhận, ba ngày sau tôi đợi ông!”, Lâm Chính nói mà không có cảm xúc gì.

“Thần y Lâm, cậu biết nhận lấy thư khiêu chiến này có nghĩa gì không?”, Niệm Sinh hạ thấp giọng hỏi.

“Ông định dạy tôi điều gì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.

Niệm Sinh do dự một lúc, im lặng gật dầu: “Nếu đã như vậy thì ba ngày sau, thôn Dược Vương chúng tôi sẽ phái người đến. Hi vọng đến lúc đó thần y Lâm vẫn còn có thể thản nhiên như ngày hôm nay”.

Nói xong, Niệm Sinh phất tay, người của thôn Dược Vương lần lượt rời đi.

Mọi người đưa mắt dõi theo, đợi người của thôn Dược Vương rời khỏi, mọi người mới vây lại.

“Thầy, sao thầy lại chấp nhận khiêu chiến?”.

“Thôn Dược Vương bọn họ… chơi đùa với tính mạng đấy!”.

“Thế này thì phải làm sao mới ổn?”.

Bọn họ vô cùng lo lắng.

Nhan Khả Nhi rơi nước mắt, lên tiếng: “Thần y Lâm, anh hoàn toàn không cần phải làm thế!”.

“Bây giờ cô đã là người của Huyền Y Phái. Nếu đã là người của tôi, việc cô có tình nguyện hay không sẽ ảnh hưởng đến quyết định của tôi. Cô không muốn đi thì ai cũng không thể đưa cô đi được!”.

Lâm Chính nói, giọng trầm thấp.

Lâm Chính rời đi.

Đi một cách vô cùng nặng nề.

Nhan Khả Nhi lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Chính, nước mắt không khỏi lăn xuống.

Cô ấy quay người về phòng, ngồi xuống ghế, lấy một túi hương tinh xảo ra, vừa vuốt ve vừa giống như đang nghĩ gì đó.

Cốc cốc cốc.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Nhan Khả Nhi vội vàng cất túi hương, đi ra mở cửa.

Đứng trước cửa là một ông lão.

“Bác Ổn?”, Nhan Khả Nhi kêu lên.

Ông lão này là người của thôn dược Tân Điền, đồng thời cũng là người từ thôn Dược Vương ra.

“Cô chủ, chuyện này cô đừng tự trách mình quá. Nếu thần y Lâm đã ra mặt vì cô, cô cứ yên tâm đợi ở đây đi, sẽ không có chuyện gì đâu”, bác Ổn an ủi.

“Nhưng mà… thủ đoạn của thôn Dược Vương không phải bác không biết! Mặc dù bọn họ giỏi y, nhưng cũng rất giỏi dùng độc! Ai cũng nghĩ thôn Dược Vương hành y cứu người, nhưng lại không biết độc của bọn họ cũng đã hại vô số người… Còn thần y Lâm… khác với bọn họ!”.

Nhan Khả Nhi thở dài, mắt ửng đỏ.

“Lúc đầu vì lấy lại Sâm Hoàng, tôi đến Học viện Huyền Y Phái nuôi trồng thuốc mới cho thần y Lâm. Những ngày này tôi cũng có chút hiểu biết về thần y Lâm, con người anh ấy không chỉ vô tư giúp đỡ mọi người, mà còn sáng lập ra nơi vừa giống bệnh viện vừa giống trường học như Học viện Huyền Y Phái, truyền dạy y thuật, tạo phúc cho người dân. So với thôn Dược Vương hữu danh vô thực, thần y Lâm mới là người thầy thuốc chân chính. Dù trước đây tôi cũng có chút khúc mắc với anh ấy, nhưng giờ phút này, tôi đã vô cùng khâm phục anh ấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play