Lưu Kiến Phi dù sao cũng là lão giang hồ, nhạy cảm ngửi ra được mùi bất thường. Ông ta vội nhìn Từ Thiên, cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra từng gặp nhau ở đâu…

Chỉ thấy Từ Thiên nói tiếp: “Cà phê đã mang đến tận nơi rồi, làm phiền quý khách uống ngay đi, nguội rồi… thì không còn ngon đâu”.

“Hả?”.

Ông Trần ngớ người ra.

“Nóng thế này thì uống kiểu gì? Quán cà phê của các ông còn giục khách uống cà phê nữa sao?”, Lưu Mãn Yến không nhịn được nữa, lại lèm bèm.

“Câm miệng!”.

Ông Trần vội quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lưu Mãn Yến.

Bà ta hơi sửng sốt.

Sau đó tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy ông Trần nghiến răng, bỗng nhiên há to miệng, rồi ngửa đầu đổ cốc cà phê kia vào miệng.

Cà phê vẫn đang bốc khói, cứ thế trôi tuột xuống cổ họng của ông ta.

Cơ thể ông Trần run rẩy.

Những người khác nhìn mà cảm thấy da đầu tê dại.

Thế này thì khác gì giết người?

Ông Trần điên rồi sao? Hay là đầu óc có vấn đề?

Hay là… do người mang cà phê đến?

Không ít người nhà họ Lưu quay sang đánh giá người này, phát hiện từng cái giơ tay nhấc chân của ông ta… không hề giống một người bán cà phê…

Cả cốc cà phê đã vào bụng.

“Thưa quý khách, cà phê Nhị Cẩu Tử của tôi có ngon không?”, người kia nheo mắt nói.

“Ngon… ngon lắm… ngon lắm… khụ khụ khụ…”, ông Trần ôm cổ, phát ra giọng nói khàn đặc và đau đớn, sắc mặt đỏ bừng.

Ông ta đã không ăn nói lưu loát được nữa.

“Quý khách có hài lòng với sự phục vụ của quán cà phê chúng tôi không?”, sắc mặt Từ Thiên lạnh tanh, lại hỏi.

“Hài… hài lòng… hài lòng…”, ông Trần đầu đầy mồ hôi gật đầu.

Nhưng sự cúi đầu của ông Trần khiến người nhà họ Lưu rất không vui, nhất là Lưu Kiến Phi.

“Ông Trần! Người này chắc không phải là bán cà phê đâu nhỉ?”, ông ta trầm giọng hỏi.

Ông Trần vốn định giải thích, nhưng cổ họng bỏng rát khiến ông ta nói thêm mấy câu cũng vô cùng đau đớn, cho dù cố nói thì cũng ậm ừ không rõ ràng.

“Ông Trần, ông làm được thì làm, không làm được thì đi đi, ở đây cho mất mặt ra? Ông mất mặt thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào cả!”, Lưu Kiến Phi hừ một tiếng.

“Ông chủ Lưu, ông hãy nghe tôi giải thích…”, ông Trần ấp úng nói.

“Không cần giải thích nữa, chắc hẳn người này có chút thân phận, nhưng ông cũng là người biết rõ tôi là ai! Ông sợ, nhưng chưa chắc Lưu Kiến Phi tôi sẽ sợ!”, Lưu Kiến Phi nói.

“Ồ, vậy ông là người của ai?”, Từ Thiên ngoảnh sang nhìn Lưu Kiến Phi, bình thản hỏi.

“Sếp Hùng của tổng công ty Giai Dược, ông từng nghe tới chưa?”, Lưu Kiến Phi lạnh lùng nói.

“Ông là người của Hùng Tiên?”, Từ Thiên nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play