Người này quả thực đến để gây sự mà.

“Cô ăn nói chú ý nhé, ông đây cũng là người có máu mặt, mà cô dám nói là tôi đổi trắng thay đen? Không ra thể thống gì cả!”.

Người đàn ông tức giận quát: “Quán các cô bắt nạt khách đấy à? Ông đây muốn uống cốc cà phê, các cô không những đùn đẩy, mà còn sỉ nhục tôi như vậy? Đúng là ức hiếp người quá đáng! Người đâu! Đập quán cho tôi! Cho đám thương nhân vô lương tâm này biết người dân chúng ta không dễ bị bắt nạt đâu”.

“Vâng!”.

Đám đàn em của người đàn ông lập tức xông tới, bắt đầu đập phá.

Từng chiếc bàn bị hất tung lên, rất nhiều chén đĩa bị đập vỡ.

Trong quán vang lên tiếng loảng xoảng không ngớt.

Số khách ít ỏi hét lên chói tai rồi bỏ chạy.

Bên ngoài có không ít người đi đường xúm lại nhìn.

Có người định báo cảnh sát, nhưng lại bị đàn em mà người đàn ông sắp xếp ở bên ngoài ngăn lại.

“Các ông… thật là quá đáng! Quá đáng!”.

Lạc Thiên tức đến mức giậm chân, định lấy điện thoại ra.

Nhưng cô ấy vừa lấy được điện thoại ra, thì người đàn ông ở bên này đã nhanh tay nhanh mắt, bỗng nhiên xông tới vung tay hất chiếc điện thoại đi.

Cạch!

Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ nát.

“Hả?”.

Lạc Thiên sửng sốt, tức đến nỗi cả người run rẩy.

Nào ngờ người đàn ông vẫn không chịu tha, nhìn Lạc Thiên chằm chằm, cao giọng nói: “Cô làm gì đấy hả? Định đánh tôi sao?”.

“Gì cơ?”.

Lạc Thiên trố mắt ra.

Người đàn ông kia gào lên: “Đôi cẩu nam nữ này muốn giết tôi! Bọn họ muốn giết tôi!”.

“Giữa thanh thiên bạch nhật mà các cô dám giết người?”.

“Các cô là ma quỷ sao?”.

“Không thể tha được!”.

“Đánh cho tôi!”.

Những người đang đập phá lập tức xông tới, định đánh Lâm Chính và Lạc Thiên.

Nhìn dáng vẻ bọn họ thì rõ ràng là muốn đánh chết không cần biết nam hay nữ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Thiên trắng bệch.

Lâm Chính mặt không cảm xúc, bình thản nhìn.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

“Dừng tay!”.

Một tiếng quát lớn vang lên.

Tất cả mọi người đều dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play