Lâm Chính suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu.

Ở Giang Thành này thì anh không sợ ông Trần gì đó kia, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Chính cảm thấy vẫn không nên thể hiện quá nhiều trước mặt Tô Dư, như vậy đều không có ích gì đối với cô ta và anh.

Dù sao anh cũng đã hại Tô Nhu, anh không muốn hại thêm ai khác…

“Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi…”

Két!

Còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng xe phanh gấp vang lên.

Sau đó, một đám đàn ông mặc áo gió, đeo kính râm chạy vào.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đang ngậm điếu thuốc.

Mọi người trong quán cà phê không khỏi kinh hãi.

Người đàn ông phun ra một ngụm khói, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi tầm mắt chạm vào Lưu Kiến Phi.

Nhưng ông ta không đến chào hỏi, mà trao đổi ánh mắt với Lưu Kiến Phi, rồi tìm một chiếc bàn ngồi xuống.

“Phục vụ!”, người đàn ông dập tắt điếu thuốc, lớn tiếng gọi.

“Xin hỏi ông muốn uống gì ạ?”, một nhân viên phục vụ chạy tới, nặn ra nụ cười nói.

“Cho ông đây một ly cà phê”, người đàn ông nói.

“Ông muốn loại cà phê nào ạ?”, nhân viên phục vụ dè dặt hỏi.

“Chỗ các cô có cà phê Nhị Cẩu Tử không?”, người đàn ông bình thản nói.

“Gì cơ? Cà… cà phê Nhị Cẩu Tử?”, nhân viên phục vụ ngớ người ra, sau đó vội vàng nặn ra một nụ cười: “Đây là cà phê gì thế ạ? Chỗ chúng tôi… e là không có loại cà phê ông cần rồi! Hay là thế này đi, tôi lấy cho ông một cốc Latte nhé?”.

“Latte cái chó gì hả? Ông đây uống cà phê Nhị Cẩu Tử thôi! Quán cà phê to thế này mà không đáp ứng nổi yêu cầu nhỏ bé của tôi à? Vậy các cô còn mở quán cà phê làm gì hả? Gọi chủ của các cô ra đây!”, người đàn ông lớn tiếng chửi.

Lạc Thiên ở bên cạnh thấy thế thì đã biết tỏng.

Người này đến để gây sự đây mà.

Cô ấy hít sâu một hơi, đang định đi tới thì bị Lâm Chính ngăn lại.

“Anh Lâm…”, Lạc Thiên ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.

Chỉ thấy Lâm Chính mỉm cười bước về phía trước.

“Ông có chuyện gì sao?”.

“Cậu là chủ ở đây hả?”, ông ta liếc nhìn Lâm Chính, hỏi.

“Ông có vấn đề gì thì cứ nói với tôi là được”, Lâm Chính bình thản nói.

“Tôi muốn một cốc cà phê Nhị Cẩu Tử! Cậu mang ngay ra đây cho tôi! Nếu không mang ra tôi sẽ đập quán của cậu!”, người đàn ông đập bàn, dáng vẻ hung thần ác sát nói.

Lâm Chính hơi ngẩng đầu lên, nói: “Cửa hàng chúng tôi không có loại cà phê này”.

“Cái gì? Tôi thấy rõ ràng là các cậu đang đùa giỡn tôi. Cái quán to thế này mà không có loại cà phê tôi muốn uống? Mẹ kiếp, cậu khinh thường tôi hả?”, người đàn ông nổi giận, đứng phắt dậy.

“Mong ông bình tĩnh, tôi còn chưa nói xong mà”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Cậu còn muốn nói gì nữa?”, người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play