“Nếu vậy thì tất cả mọi chuyện đều có lời giải thích rồi”.

“Vòng vo mãi hóa ra là thằng ở rể này mượn uy của Dương Hoa để huênh hoang”.

Người nhà họ Lưu thầm hừ mũi, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Chính đầy khinh miệt và coi thường.

Trong mắt bọn họ, sở dĩ Lâm Chính có thể lôi kéo đầu tư cho Tống Kinh, thì 100% nguyên nhân là Tô Nhu.

Đây hoàn toàn là chuyện bán vợ.

Vô cùng hạ lưu vô liêm sỉ!

Nhưng bây giờ vận mệnh của nhà họ Lưu vẫn đang nằm trong tay Lâm Chính, cho dù bọn họ rất khinh thường hành vi này của Lâm Chính, thì cũng không còn cách nào khác.

Lâm Chính nghe những lời xì xào bàn tán của bọn họ, cũng chẳng muốn nhiều lời giải thích.

“Cậu Lâm, tôi muốn nhờ cậu làm một việc”.

“Làm một việc?”.

“Đúng, tôi nghĩ bữa tiệc chúc mừng này không thể hủy bỏ được. Hơn nữa Tiểu Dư có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, nên tôi hi vọng cậu có thể gọi điện thoại cho Tống Kinh, bảo cậu ta lập tức tổ chức lại bữa tiệc, và bàn chuyện vai nữ chính trong bộ phim mới với cháu gái tôi”, bà cụ Thái nói.

“Việc này thì liên quan gì đến tôi chứ? Hơn nữa, dựa vào đâu tôi phải đồng ý với yêu cầu này của bà?”, Lâm Chính cười khẽ, nhìn bà ta nói: “Dù sao tôi cũng là người không có tư cách tham gia tiệc chúc mừng, bà bắt tôi làm những việc này… liệu có làm khó người ta quá không vậy?”.

Giọng nói của Lâm Chính đầy châm chọc.

Người nhà họ Lưu tức phát điên, nhưng không ai dám nói gì.

Ánh mắt bà cụ Thái cũng trở nên lạnh lẽo.

“Cậu không chịu đi thật sao?”.

“Tôi vẫn câu nói đó, dựa vào đâu chứ?”, Lâm Chính lắc đầu từ chối.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.

“Dựa vào việc nắm đấm của chúng tôi to hơn cậu! Được chưa nào?”.

Dứt lời, một người đàn ông trung niên mặc vest thẳng thớm bước vào.

Lưu Đại Bưu và Lưu Mãn Yến cùng quay ra nhìn, lập tức mừng rỡ như điên.

“Chú tư!”.

Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt mọi người, bình thản nhìn Lâm Chính.

“Họ Lâm kia, nếu cậu không làm theo lời mẹ tôi nói, tôi sẽ khiến cậu biến mất khỏi Giang Thành, cậu… có tin không hả?”.

“Cậu tư!”.

“Chú tư! Chú đến rồi!”.

“Tốt quá rồi”.

Đám Lưu Đại Bưu, Lưu Mãn Yến vô cùng mừng rỡ, hai mắt sáng rực, vội vàng chào đón người mới đến.

Người này tên là Lưu Kiến Phi.

Là con trai thứ tư của bà cụ Thái, cũng là đứa con có tiền đồ nhất.

Lưu Kiến Phi đã rời khỏi Giang Thành từ 10 năm trước, buôn thuốc khắp nơi trên cả nước, cũng được coi là một nhà kinh doanh dược phẩm rất thành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play