Ông ta trợn mắt nhìn Lâm Chính: “Chúng tôi không uống cà phê, chúng tôi tới tìm người này”.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính, cậu may mắn đấy! Chúng tôi quyết định dẫn cậu đến khách sạn Minh Châu tham gia bữa tiệc chúc mừng! Đi thôi! Đi vào với chúng tôi!” Lưu Đại Bưu vừa nói vừa vẫy tay muốn Lâm Chính đi theo.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi ở chỗ của mình, nho nhã uống cà phê.
“Này? Lâm Chính, cậu bị điếc hả? Cậu không nghe thấy lời chúng tôi nói sao?”, người nhà họ Lưu ở bên cạnh hét lên.
“Nghe thấy rồi”.
“Vậy cậu còn không mau đi theo chúng tôi?”
“Không vội, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề!”
Vấn đề gì?”
“Các người đang… cầu xin tôi hả?” Lâm Chính chậm rãi nói.
Vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lưu đều bùng nổ.
“Cầu xin mày ư? Mẹ kiếp, nằm mơ đi!”
“Mày nghĩ mày là ai? Mà muốn bọn tao cầu xin mày?”
“Tự soi vào nước đái của mình mà xem! Một tên phế vật ăn bám! Cả người mày có gì đáng để chúng tao đến cầu xin hả?”
Mọi người chỉ tay vào Lâm Chính chửi bới.
Lạc Thiên vô cùng tức giận, hét lên: “Câm miệng! Ai cho các người xúc phạm khách của tôi ở đây? Bảo vệ! Bảo vệ đâu!”
“Bà chủ!”
Hai bảo vệ ở cửa lập tức chạy tới.
“Mau đuổi những người này ra ngoài! Đuổi ra ngoài!”, Lạc Thiên hét lớn.
“À… vâng!”
Hai bảo vệ hơi do dự, nhưng vẫn tiến lên.
Nhưng ngay khi bọn họ đến gần Lưu Đại Bưu, Lưu Đại Bưu đã đấm thẳng vào mặt của hai người họ, khiến bọn họ ngã xuống.
“A!”
Khách trong quán cà phê hét toáng lên.
Lạc Thiên không khỏi giật mình.
“Cô gái! Cô đừng kiêu ngạo vì là chủ quán cà phê này! Cô có biết chúng tôi là ai không? Cô có biết cháu gái tôi là ai không? Có tin hôm nay tôi sẽ đóng cửa quán cà phê của cô luôn không hả?” Lưu Đại Bưu chỉ vào mặt Lạc Thiên hống hách nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT