Bởi vì bữa tiệc ở khách sạn Minh Châu, nên việc làm ăn hôm nay của quán cà phê rất đắt khách, phần lớn đều là tay săn ảnh muốn chụp mấy tấm ảnh của người nổi tiếng rồi về xử lý để biên soạn tin tức thu hút người xem.

“Anh Lâm?”

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến từ bên cạnh.

Lâm Chính cũng hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện là Lạc Thiên!

Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Thiên hơi hốc hác, đôi mắt đỏ hoe vốn dĩ hơi đờ đẫn, nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính, không khỏi toát lên vẻ sáng ngời.

“Tiểu Thiên, xem ra cô đã lâu không ngủ ngon”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Lạc Thiên cười khổ.

Cô ấy biết thân phận của Lâm Chính, cũng hiểu tình trạng cơ thể của mình ở trước mặt người này chính là một tờ giấy trắng.

“Gần đây tôi mất ngủ”.

Lạc Thiên ngồi đối diện với Lâm Chính nói.

“Mất ngủ sao còn khóc?” Lâm Chính hỏi.

Lạc Thiên run rẩy thở gấp, sau đó quay đầu đi, trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi cảm thấy hơi buồn khi nhớ đến những người thân đã mất…”

“Tiểu Thiên, cô không biết nói dối!” Lâm Chính đặt tách cà phê xuống, lắc đầu nói: “Cô nói thật cho tôi đi!”

Lâm Chính và Lạc Thiên quen biết đã lâu.

Lâm Chính nghĩ rằng bản thân rất hiểu Lạc Thiên.

Cô ấy không giỏi nói dối, một khi nói dối, ánh mắt cô ấy sẽ trốn tránh, tay sẽ mân mê vạt áo, bộ dạng cô ấy rất căng thẳng, gần như viết hai chữ nói dối trên mặt.

Lạc Thiên cũng biết tật xấu của mình, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy chỉ có thể thấp giọng nói: “Tôi chỉ đang… lo lắng cho Tiểu Nhu..”.

“Tô Nhu?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

“Ừ”.

Lạc Thiên khẽ cắn đôi môi anh đào, lại rơm rớm nước mắt, khàn giọng nói: “Tôi cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến Tiểu Nhu vẫn còn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, hầu như lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này, nên không thể nào ngủ được…”

“Vậy à?”

Lâm Chính cười khổ nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Nhu sẽ không sao, với năng lực của tôi như vậy mà cô vẫn còn lo lắng sao? Lát nữa tôi sẽ kê cho cô ít thuốc, có thể giúp cô ngủ sâu, mấy ngày nay nghỉ ngơi sớm đi, đừng khiến cơ thể bị kiệt quệ”.

“Được”.

Lạc Thiên lau khóe mắt, cười nói: “Tại anh mà lớp trang điểm của tôi lại bị hỏng rồi, tôi vào phòng vệ sinh một lát!”

“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.

Lạc Thiên vội vàng đứng dậy, vội vã đi về phía phòng vệ sinh.

Sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại.

Rầm!

Bàn tay trắng nõn tinh xảo của Lạc Thiên đập mạnh vào bồn rửa tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play