Đúng lúc Tô Nhu vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng tươi đẹp về tương lai, thì cánh cửa công ty bị một người đá ra.

“A!”.

Tô Nhu giật mình hét lên, đứng bật dậy, thấy một đám người xông vào.

Người dẫn đầu… chính là Trương Bảo Húc!

“Anh họ?”.

Tô Nhu ngạc nhiên.

Nhưng cô còn chưa nói xong, La Phượng ở bên cạnh bỗng xông tới, tát một cái rất mạnh vào mặt cô.

Tô Nhu bất ngờ không kịp trở tay, ngã lăn xuống đất.

Má cô hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi.

“Các người làm gì vậy?”.

Tô Nhu ôm mặt, hét lên đầy tức giận và đau khổ.

“Con ranh! Nói! Có phải mày bảo nhân tình của mày không gặp con trai tao không?”, La Phượng xông tới, túm tóc Tô Nhu, hét lên đầy dữ tợn.

Cơn đau dữ dội khiến Tô Nhu vô cùng khổ sở.

Nhưng lúc này cô mới hiểu tại sao Trương Bảo Húc lại đột nhiên đến đây.

Chắc là nhà họ Trương cũng tưởng Tô Nhu có quan hệ với Chủ tịch Lâm trong truyền thuyết kia, Chủ tịch Lâm bất ngờ từ chối khiến nhà họ Trương tưởng Tô Nhu nói gì đó, nên đến đây để trả thù cô.

Chỉ thấy Trương Bảo Húc bước tới, ngồi xổm xuống, bình thản nhìn Tô Nhu.

“Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, cô có muốn trân trọng không?”.

“Cơ… cơ hội gì?”, Tô Nhu vô cùng sợ hãi, run rẩy hỏi.

“Bảo tập đoàn Dương Hoa hợp tác với chúng tôi, đồng thời chuyển nhượng quyền tiêu thụ thuốc mới ở tỉnh Quảng Liễu cho chúng tôi”, Trương Bảo Húc nói.

“Không thể nào”, Tô Nhu thầm cắn răng nói: “Anh họ, bác, hai người hiểu lầm rồi, em… em thực sự không quen biết với Chủ tịch Lâm kia, em không có quan hệ gì với anh ta cả”.

“Mày nói gì?”.

La Phượng càng tức giận hơn, hét lên chói tai, đang định giơ tay ra cào mặt Tô Nhu.

Trong lúc gấp gáp, Tô Nhu cắn luôn cổ tay La Phượng.

La Phượng đau đến mức hét lên, vội buông tay ra, Tô Nhu vội vàng chui vào phòng, nhưng mới đi được mấy bước đã bị mấy người đàn ông mặc vest ngăn lại.

“Con ranh, mày dám cắn tao?”, La Phượng nhìn dấu răng đỏ tươi ở cổ tay, tức đến nỗi muốn bùng nổ. Bà ta cầm chiếc ghế đập vụn thủy tinh ở bên cạnh, rồi cầm mảnh thủy tinh lên bước về phía Tô Nhu: “Giữ chặt con ranh này cho tôi, tôi phải rạch mặt nó! Tôi phải khiến nó sống không bằng chết, sau này làm một kẻ xấu xí mà sống”.

Thật là độc ác.

Hai người đàn ông mặc vest thót tim, đều quay sang nhìn Trương Bảo Húc.

Trương Bảo Húc cũng biết mẹ mình mà nổi giận thì chuyện gì cũng dám làm, liền bước tới tóm lấy cổ tay bà ta.

“Tiểu Húc, bỏ tay ra!”, La Phượng tức giận nói.

“Mẹ, nếu mẹ rạch nát mặt cô ta, Chủ tịch Lâm không thích nữa, thì chẳng phải việc hợp tác của chúng ta sẽ xôi hỏng bỏng không sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play