“Các người bị Thiện Vĩnh bỏ lại đây, có nghĩa các người đã bị Thiện Vĩnh và Bằng Tông bán đứng, mạng của các người không đáng là gì trong mắt Thiện Vĩnh. Tôi nghĩ, chắc các người cũng rất hận Thiện Vĩnh”.

“Hận, đương nhiên hận!”.

“Chúng tôi cũng là người có cha có mẹ, dựa vào đâu Thiện Vĩnh bắt chúng tôi ở lại đây gánh tội? Ông ta vốn không xem chúng tôi như con người”.

“Ông ta là phó tông chủ, ít nhất cũng là người dẫn đầu. Khi xảy ra chuyện ông ta lại chỉ bảo vệ bản thân, đẩy chúng tôi ra. Người vô tình vô nghĩa như vậy, sao chúng tôi lại không hận?”.

Mấy đệ tử của Bằng Tông nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ máu.

Lâm Chính khẽ gật đầu: “Chuyện ngày hôm nay chắc chắn Thiện Vĩnh sẽ không bỏ qua, mười ba thế lực Cô Phong nhất định cũng sẽ tìm tôi tính sổ. Thay vì ngồi đây đợi chết, chi bằng hành động trước! Nếu mấy người các anh đồng ý phối hợp với tôi, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm các anh, đồng thời cho các anh những gì các anh muốn”.

Hơi thở bọn họ trở nên gấp gáp.

“Thần y Lâm, anh muốn… chúng tôi phối hợp với anh thế nào?”, người lúc trước lại dè dặt hỏi.

“Nói với tôi mọi thứ liên quan đến Bằng Tông, sau đó tôi sẽ thả các anh về. Không lâu nữa, tôi sẽ đích thân dẫn cao thủ Đông Hoàng Giáo đến Bằng Tông!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mấy người họ nghe vậy đều kinh hãi.

Lâm Chính định làm gì?

Chẳng lẽ định tắm máu Bằng Tông?

Vài người hít ngược một hơi, tất cả đều bị cách nghĩ to gan của Lâm Chính dọa sợ.

“Sao? Có vấn đề gì?”, Lâm Chính hỏi.

Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng cắn răng nói: “Được, không thành vấn đề!”.

“Bằng Tông đã vô tình với tôi, chúng tôi cần gì phải có nghĩa?”.

“Nói đúng! Chúng ta chiến thôi!”.

Tiếng hò hét không ngừng vang lên.

“Hay lắm!”.

Lâm Chính mỉm cười, mở lọ thuốc, đổ ra một vài viên thuốc từ bên trong, nói: “Mỗi người một viên, uống đi”.

Bọn họ tái mặt.

Đây là cái gì, bọn họ biết rõ.

Hơn nữa, thuốc độc do thần y Lâm luyện chế… chỉ sợ trên khắp thế giới trừ thần y Lâm ra, không ai có thuốc giải…

Nhưng bọn họ không có lựa chọn.

Lúc này không uống, thần y Lâm chắc chắn sẽ xử bọn họ.

Trong lúc bất đắc dĩ, một người dẫn đầu bốc lấy viên thuốc cho vào miệng, những người khác cũng làm theo.

Chẳng mấy chốc, thuốc đã được uống hết.

“Để các anh quay về không bị nghi ngờ, tôi sẽ ra lệnh cho người đánh gãy tay chân các anh. Các anh hãy nhẫn nhịn một chút, tôi sẽ sai người chuẩn bị thuốc trị thương, cao dán tốt nhất cho các anh! Chuyện này sẽ do Hùng Trưởng Bạch phụ trách, các anh đi tìm ông ấy, rõ chưa?”.

“Vâng, thần y Lâm!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play