Người của Bằng Tông đều có vẻ mặt nghiêm túc.

“Thiện Vĩnh, ông tự mình giao người hay là để tôi tự ra tay? Tôi nói cho ông biết, nếu tôi ra tay thì người bị thương… không phải chỉ số ít người này đâu”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu đang uy hiếp tôi?”, Thiện Vĩnh nhíu mày hỏi.

“Phải”, Lâm Chính thừa nhận một cách sảng khoái.

“Ha ha, không ngờ Thiện Vĩnh tôi tung hoành cả đời, đến năm một trăm tuổi lại bị một thằng nhóc uy hiếp, thú vị thật!”.

Thiện Vĩnh gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ lĩnh giáo thực lực của ảnh ngự Đông Hoàng Giáo vậy!”.

Ông ta dứt lời, người của Bằng Tông chuẩn bị ra tay.

Lâm Chính cũng đứng dậy, trong mắt lộ ra sát cơ.

Hai bên đối chọi gay gắt, dường như chuẩn bị một trận đại chiến.

Trong lúc tình hình đang căng thẳng, một tiếng hô to lại vang lên.

“Ai là thần y Lâm?”.

Người đó dứt lời, ai cũng nhìn ra ngoài phòng.

Một người đàn ông vội vã chạy tới, nhìn vào trong phòng, hỏi: “Ai là thần y Lâm? Làm phiền trả lời một tiếng”.

Người đó vừa xuất hiện, người của Bằng Tông đều biến sắc.

Thiện Vĩnh cũng bất ngờ.

Lâm Chính bắt được sự thay đổi vẻ mặt của bọn họ, ánh mắt nghiêm nghị, lên tiếng: “Là tôi, anh là ai?”.

“Tôi là Băng Thượng Quân! Thần y Lâm, chúng ta tỷ võ đi”, người đến nói.

“Băng Thượng Quân?”, Lâm Chính không hiểu ra sao.

Dịch Quế Lâm ở bên cạnh lại như sét đánh bên tai.

“Ông biết anh ta sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Nhân vật… xếp hạng 9 trên bảng thiên kiêu”, giọng nói của Dịch Quế Lâm cũng run rẩy.

“Hóa ra là anh ta?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

Những người xung quanh giật mình.

Thiên kiêu hạng 9?

Điên rồi sao?

Một nhân vật lớn như vậy sao lại xuất hiện ở đây…

“Thần y Lâm, nghe nói trước đây không lâu anh đã đánh bại Nạp Lan Thiên xếp hạng 10, hơn nữa còn chiến thắng một cách rất dễ dàng. Tôi nghĩ thực lực giữa tôi và anh không chênh lệch quá nhiều. Thế nào? Đánh một trận chứ?”, Băng Thượng Quân hỏi.

“E rằng phải đợi lát nữa, tôi phải giải quyết những người này trước”.

Lâm Chính đáp.

“Những người này?”, Băng Thượng Quân nhìn sang đám người Thiện Vĩnh, nhíu mày: “Những người này là ai? Không thể bảo bọn họ cút nhanh một chút à? Tôi không muốn làm lỡ quá nhiều thời gian!”.

“Bọn họ là…”.

“Được rồi, thần y Lâm, anh không cần nói nữa. Tôi giải quyết những người này giúp anh, anh mau đi chuẩn bị, đấu với tôi một trận!”.

Băng Thượng Quân nói, chen thẳng vào trong, đứng trước mặt đám Thiện Vĩnh.

Thiện Vĩnh trợn tròn mắt kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play