Thế nhưng ngay sau đó, có vẻ không thể xả giận nên ông ta lại lấy điện thoại ra gọi.

… . ngôn tình hài

Toàn bộ thế gia Nam Cung lúc này đã bị Đông Hoàng Giáo khống chế. Lâm Chính chỉ đạo mọi người chuyển những bảo vật của Nam Cung tới Đông Hoàng Giáo, sau đó là đến con người.

Thông tin đánh bại Nam Cung đã được truyền vào Đông Hoàng Giáo. Toàn bộ người ở đây đều thất kinh. Thế gia Nam Cung không phải gia tộc tầm thường. Muốn lật đổ được một gia tộc như vậy trừ khi là Đông Hoàng Giáo vào thời kỳ hưng thịnh, nếu không chẳng ai có thể làm được.

Có được kết quả huy hoàng trong cuộc chiến lần này, danh tiếng của Đông Hoàng Giáo chắc chắn sẽ vang xa. Địa vị của Lâm Chính trong lòng giáo chúng Đông Hoàng cũng được nâng lên.

Lâm Chính ở Đông Hoàng Giáo một ngày, giao nhiệm vụ cho Lưu Mã đi xử lý, cất nhắc Long Tinh Hồng lên trưởng lão rồi vội vàng rời khỏi núi Đông Hoàng, về Giang Thành.

Anh đã trì hoãn thời gian lâu quá rồi. Tình hình của Tô Nhu chắc chắn là đang rất nghiêm trọng.

Lâm Chính lòng như lửa đốt. Rời khỏi máy bay, Mã Hải đích thân tới đón anh.

Lâm Chính vừa lên xe đã tới học viện Huyền Y Phái. Tô Nhu được đưa tới phòng điều trị. Một mình Lâm Chính được vào trong tiến hành giải độc cho Tô Nhu.

Có không ít người tập trung bên ngoài. Tần Bách Tùng, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch đều có mặt. Ngoài ra, đến cả Lạc Thiên cũng tới.

Cô gái ngồi ở ghế đẩu bên ngoài, mắt rưng rưng, tay chân bứt rứt, chỉ biết thầm cầu nguyện. Cứ thế ba tiếng trôi qua, cánh cửa phòng mới mở ra. Lâm Chính trong dáng vẻ mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại bước tới.

“Lâm Chính, Tô Nhu thế nào rồi?”, Lạc Thiên vội vàng bước lên.

Thế nhưng…Lâm Chính chỉ nhìn cô, lắc đầu và ngồi xuống châm thuốc.

Y thuật của Thần y Lâm có thể nói là đã đạt tới mức xuất quỷ nhập thần trong mắt mọi người. Nếu đến cả anh cũng hết cách thì làm gì còn ai có thể cứu được Tô Nhu nữa.

“Thầy ơi, độc tố trên người cô ấy…rốt cuộc là loại độc gì vậy?”, Tần Bách Tùng bước tới, thận trọng hỏi.

“Đó là độc của hoa Tuyệt Mệnh. Là độc dược đặc biệt do nhà Nam Cung tạo ra. Độc của hoa Tuyệt Mệnh rất mạnh, vô cùng kỳ lạ. Ngoài thế gia Nam Cung ra, không ai có được thuốc giải. Mấy ngày vừa rồi tôi tới nhà họ lấy thuốc. Chỉ có điều thuốc lấy được rồi nhưng không thể thải được toàn bộ độc tố trên người cô ấy…Thuốc này chỉ tạm thời giữ được tính mạng cô ấy mà thôi”, Lâm Chính lại thở dài.

Lạc Thiên rơi nước mắt khi nghe thấy vậy: “Vậy có nghĩa là hiện tại…Tô Nhu là…”

“Người thực vật”, Lâm Chính khẽ nói.

Đám đông im lặng.

“Tôi phải dành thời gian để loại bỏ độc tố ra khỏi đầu của cô ấy. Nếu không loại bỏ được hết thì Tô Nhu sẽ rất khó tỉnh lại được…Thế nhưng cũng không vội, lần này trở về, tôi có thu hoạch. Tôi đã nắm được thông tin về hoa Tuyệt Mệnh rồi, hơn nữa cũng có vật thể sống có thể làm thí nghiệm. Tôi tin chẳng bao lâu nữa có thế khiến Tô Nhu hồi phục”, Lâm Chính mỉm cười.

Lạc Thiên có thể nhìn ra, đó là nụ cười khổ mang theo sự thất vọng.

Đúng vậy, Lâm Chính rất thất vọng. Anh luôn hi vọng Nam Cung Thống đang lừa mình. Hi vọng là thuốc giải có thể loại bỏ toàn bộ độc tố trên người Tô Nhu.

Thế nhưng khi Tô Nhu dùng thuốc thì anh mới phát hiện ra, những gì mà Nam Cung Thống nói đều là sự thật…

Anh đành phải từ từ điều chế thêm thuốc. Nhưng điều chế đến khi nào, anh thật sự không chắc.

“Thần y Lâm, dược liệu của chúng ta không thể kết hợp lại để loại bỏ độc tố trong người cô Tô Nhu sao?”, lúc này, một giọng nói vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play