“Giáo chủ Lâm, ý của anh là gì?”, gã đàn ông cau mày, trầm giọng hỏi.

“Không có ý gì cả, tôi đã cho anh lời giải thích rồi đấy, bây giờ chẳng phải anh cũng nên cho tôi lời giải thích sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Hỗn láo!”

Gã đàn ông tức giận: “Thần y Lâm! Anh to gan thật đấy! Anh đang muốn đối đầu với Cô Phong chúng tôi sao? Muốn chống đối với mười ba thế lực Cô Phong hả? Tôi nói cho anh biết! Chúng tôi còn có mười hai thế lực như thế gia Nam Cung nữa! Anh đấu được với thế gia Nam Cung, liệu anh có thể đấu lại mười hai thế lực chúng tôi không! Anh muốn chết hả?”

“Đúng là lấy trứng chọi đá!”

“Không biết sống chết!”

Những người còn lại cũng nhao nhao mắng nhiếc.

Nhưng Lâm Chính lại không hề dao động, khuôn mặt không cảm xúc, nói: “Kỳ thực, nếu anh chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi, hạ thấp thái độ, hạ giọng xuống thì nói không chừng tôi sẽ tiếp nhận lời anh nói. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”, gã đàn ông lạnh lùng hỏi.

“Chỉ là ở trước mặt tôi mà anh lại đánh thuộc hạ của tôi ra nông nỗi này, nếu tôi không làm gì đó thì sao khiến người trong giáo phải thần phục? Làm sao có thể ngồi vững trên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo?”

“Nếu anh dám đối địch với Cô Phong thì anh sẽ không ngồi yên được trên bất cứ vị trí nào đâu! Thần y Lâm! Nghe cho rõ đây, lập tức bảo người của anh cút đi! Bây giờ chúng tôi phải quay về báo cáo, nếu chúng tôi có chút tổn hại nào thì tôi đảm bảo, dù là Đông Hoàng Giáo hay Dương Hoa cũng sẽ tan thành mây khói, hóa thành hư vô!”

Gã đàn ông hét lên, sau đó quay người dẫn theo người của mình đi.

Nhưng sau lưng hắn, rất nhiều cao thủ của Đông Hoàng Giáo vẫn không nhúc nhích, không hề có dấu hiệu buông tha.

“Các người làm gì vậy hả? Còn không mau cút ra ngoài!”, gã đàn ông hét lớn, giơ tay về phía người trước mặt, ý định hung hăng hất văng người đó.

Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.

“Băm bọn chúng thành thịt nát”.

“Vâng! Thưa giáo chủ!”

Đám cường giả xung quanh cùng nhau hô hào, sau đó rút kiếm lao về phía bảy người.

“A?”

Bảy người đều bị dọa sợ chết khiếp!

Giáo chủ Lâm này… thực sự dám sao?

Bọn họ hoàn hồn lại, gầm lên thê lương:

“Đông Hoàng Giáo! Các người lại dám đối địch với Cô Phong thật sao?”

“Muốn chết hả? Bọn mày đang tìm đến cái chết đấy!”

“Tao đảm bảo, tất cả bọn mày sẽ chết không có chỗ chôn!”

Nhưng không ai bận tâm.

Bảy người họ chỉ có thể bỏ chạy như điên.

Bọn họ đâu ngờ được rằng giáo chủ của Đông Hoàng Giáo lại điên rồ như vậy? Lại dám đối nghịch với Cô Phong!

Chẳng lẽ người này không biết đến sức mạnh của Cô Phong sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play