“Chú! Chú!”, Nam Cung Mộng trợn trừng mắt, gào lên.

“Ông tổ!”.

Tất cả tộc nhân Nam Cung quỳ xuống đất, khóc lóc ầm ĩ.

Khung cảnh vô cùng thê lương.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn hai quyển sách trong tay, rơi vào trầm mặc.

Nam Cung Thống chết rồi, thế gia Nam Cung không còn cơ hội thắng nữa.

Cho dù tất cả cao thủ của thế gia Nam Cung tập hợp lại đây để liều chết với Đông Hoàng Giáo, nếu may mắn thì tạm thời đẩy lùi được đám người này, nhưng Lâm Chính chữa trị cho người của Đông Hoàng Giáo xong rồi đánh tiếp thì không thể ngăn cản nổi nữa.

Chuyện thế gia Nam Cung bị san bằng chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Giáo chủ!”

Lưu Mã đến gần Lâm Chính, nhỏ giọng gọi.

Lâm Chính hoàn hồn lại, cất hai cuốn sách kia đi rồi bước về phía Nam Cung Mộng.

Nam Cung Mộng run rẩy, vội vàng lùi về phía sau, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

“Cậu muốn làm gì? Cậu…đã đồng ý với chú tôi là không giết người của thế gia Nam Cung. Cậu… cậu định làm gì?”, Nam Cung Mộng run lẩy bẩy, chỉ vào Lâm Chính hét lớn.

“Tôi đồng ý chú của ông rằng không giết người của thế gia Nam Cung lúc nào?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Nhưng… cậu đã nhận cuốn sách “Bát Môn Độn Giáp Thuật” và hoa Tuyệt Mệnh của chú tôi rồi mà, lẽ nào cậu muốn phủ nhận sao?”, Nam Cung Mộng bất bình nói.

“Cho dù ông ta không đưa cho tôi thì sau khi ông ta chết, tôi cũng có thể lấy từ trên người ông ta!” Lâm Chính nói.

Nam Cung Mộng sững sờ, không nói nên lời.

Lâm Chính giơ tay lên, nắm lấy vai Nam Cung Mộng, kéo ông ta khỏi mặt đất.

“Cậu muốn làm gì? Cút ra!”

Nam Cung Mộng nổi điên, gầm lên, tát mạnh về phía Lâm Chính.

Nhưng ông ta vừa động đậy, Lưu Mã bên cạnh đã xông tới nắm lấy cổ tay ông ta, khiến cái tát của ông ta khó mà thực hiện.

“Mau! Mau giết tên thần y Lâm này đi! Bây giờ cậu ta đang bị thương nặng, thế suy sức yếu rồi! Đây là cơ hội tuyệt vời cho chúng ta, mọi người mau cùng nhau xông lên! Giết cậu ta đi!”, Nam Cung Mộng hét lớn, cố ý cổ động người của thế gia Nam Cung giết Lâm Chính.

Nhưng đám người chỉ ngẩng đầu lên, không ai dám động tay.

“Các người… không nghe lời của gia chủ tôi sao? Các người… định làm phản à?”, Nam Cung Mộng trừng mắt, vừa sốt ruột vừa sợ hãi.

“Bố, ông tổ đã nói không cho phép chúng ta trở thành kẻ địch với thần y Lâm nữa!”, Nam Cung Yên Nhu nói.

“Mày điên à? Cậu ta định giết bố mày đấy! Lát nữa còn giết sạch người của thế gia Nam Cung! Không làm kẻ thù với cậu ta thì để cậu ta mặc ý chém giết sao?”, Nam Cung Mộng gào to.

“Bố! Ông tổ nói rồi, nếu thần y Lâm thật sự muốn giết chúng ta thì chúng ta cũng không phản kháng nổi, chúng ta không thể không nghe lời ông tổ!” Nam Cung Yên Nhu lắc đầu.

Nam Cung Mộng nghe vậy vô cùng tuyệt vọng.

“Sao có thể như vậy? Các người… các người thật sự không lo cho tôi sao?”, ông ta run rẩy, đũng quần ướt sũng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play