Bốp!

Bốp!

Bốp!

Bốp!

“Chết đi! Chết đi! Chết đi!”.

Nam Cung Thống không khác gì một con dã thú, đã hoàn toàn đánh mất lý trí.

Hết quyền này đến quyền khác nện xuống.

Mỗi quyền dường như có thể xé vụn mọi thứ trước mắt, dường như muốn đánh xuyên mặt đất.

Mọi người xung quanh cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân không khỏi run rẩy.

Bọn họ chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị tiếng đánh đấm kia làm cho bị thủng, từng luồng cương phong bắn ra từ người Lâm Chính.

Đây đều là sức mạnh đến từ nắm đấm của Nam Cung Thống.

Toàn bộ các kiến trúc của thế gia Nam Cung ở xung quanh đều bị sập xuống.

Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, hàng nghìn cái lỗ, khung cảnh tan hoang.

Không ai dám lại gần bên đó.

Thậm chí nhiều người còn không dám nhìn.

Cảnh tượng này quá chấn động.

“Hay! Đánh hay lắm!”.

Nam Cung Mộng hưng phấn vỗ tay.

Đây là cảnh tượng ông ta rất thích xem, cũng rất muốn xem.

Ông ta không sợ cương phong, đứng ở trước nhất, kích động chứng kiến.

Nhưng tiếng đấm đánh nặng nề vang lên một lúc, rồi dần dần trở nên yếu đi.

Tốc độ vung quyền của Nam Cung Thống cũng dần chậm lại.

Sức lực… dường như không theo kịp nữa.

Hơi thở của ông ta cũng dần trở nên gấp gáp.

“Chú?”, Nam Cung Mộng sửng sốt.

“Nửa tiếng… sắp hết rồi!”.

Kim Thế Minh ở phía bên này kêu lên.

Người của thế gia Nam Cung đều tim đập thình thịch.

Nửa tiếng đồng hồ mà hết… thì Nam Cung Thống không còn sống được bao lâu nữa.

Quả nhiên, ông ta dừng tấn công.

Lúc này, ông ta đã không vung nổi nắm đấm lên nữa.

Tóc đen trên đầu ông ta bắt đầu bạc dần, cánh tay cường tráng cũng bắt đầu teo tóp lại, tất cả mạch máu đáng sợ trên bắp tay đều xẹp xuống.

Sinh mạng của ông ta… đã thiêu đốt đến tận cùng.

Còn Lâm Chính đang nằm trong tay ông ta thì đã không còn hình người.

Người như thế này thì kiểu gì cũng không sống nổi.

Nhưng Nam Cung Thống lại nhìn Lâm Chính chằm chằm, dường như đang quan sát gì đó.

Một lát sau, ông ta thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play