Người phụ nữ tên A Phượng tháo kính râm, liếc xéo Trương Tinh Vũ đang run bần bật trước mặt, bình thản nói: “Tôi đã nghe kể mọi chuyện rồi, đưa đây đi”.
Bà ta vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ lập tức run lên: “Đưa… đưa cái gì?”.
“Vẫn sống chết không chịu thừa nhận sao?”, A Phượng cười khẩy nói: “Đương nhiên là chiếc vòng rồi”.
“A Phượng, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chiếc vòng đó quả thực không phải tôi lấy, tại sao chị vẫn không tin tôi?”, Trương Tinh Vũ muốn khóc mà không có nước mắt.
“Cô vẫn lừa tôi à?”, vẻ mặt người phụ nữ bỗng trở nên dữ tợn, tiến tới mấy bước gầm lên: “Cô vốn dĩ là ngựa quen đường cũ! Lần này cũng là cô lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô bán cho tập đoàn Dương Hoa chứ gì? Cô thích lấy trộm như vậy, đương nhiên chiếc vòng kia cũng là do cô lấy trộm rồi! Cô mau đưa đây! Nhanh!”.
“A Phượng, tôi không lấy! Tôi thực sự không lấy!”.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
A Chức2.
Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy3.
Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô4.
Em Quyến Rũ Hơn Họ=====================================
“Bác! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao mẹ cháu lại lấy trộm được chứ? Phương thuốc của nhà họ Tô tòa đã có phán quyết, mẹ cháu vô tội, chắc chắn bác đã hiểu lầm mẹ cháu rồi”, Tô Nhu đứng ra nói.
“Con ranh này, ở đây không có chuyện của mày, cút sang một bên”.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn Tô Nhu, sau đó nhe nanh múa vuốt lao về phía Trương Tinh Vũ: “Cô đưa chiếc vòng cho tôi!”.
“A!”.
Trương Tinh Vũ sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Tô Quảng.
“A Phượng, chị đừng làm bừa, ở đây có bao nhiêu người nhìn kìa”, Tô Quảng vội khuyên.
“Cút đi”, người phụ nữ tát cho Tô Quảng một cái.
Tô Quảng sửng sốt, vội giơ tay lên đỡ.
“Ái chà, chú còn dám đỡ? Được lắm! Được lắm!”, người phụ nữ tức đến nỗi khuôn mặt méo mó, vồ tới như bị điên, rõ ràng là muốn đánh nhau với Tô Quảng.
Tô Quảng tính tình thật thà, còn chưa bao giờ đánh nhau với đàn ông, sao có thể đánh với phụ nữ chứ? Ông ta vội vàng kéo A Phượng lại, nhưng đỡ không nổi, bị móng tay của bà ta cào xước mấy vết rướm máu trên người.
Xung quanh có không ít người chỉ trỏ, vây lại xem.
“Lâm Chính, mau giúp em với, đừng để bọn họ đánh nhau nữa”, Tô Nhu sốt ruột nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đang định tiến lên.
Nhưng đúng lúc này…
Két!
Tiếng phanh gấp vang lên.
Sau đó một chiếc xe con Bentley dừng ở cổng khu phố, mấy người đàn ông mặc vest xuống xe, đi thẳng về phía này, cưỡng ép tách Tô Quảng và A Phượng ra.
“Anh họ?”.
Tô Nhu nhìn thấy người đàn ông cuối cùng xuống xe, hơi biến sắc.
“Mẹ, sao mẹ lại ra tay với loại người thấp hèn này? Nếu đồn ra ngoài, chẳng phải là mất hết thể diện sao?”, người đàn ông kia phớt lờ Tô Nhu, bình thản nói.
Người đàn ông mặc vest tách hai người ra, con trai của La Phượng là Trương Bảo Húc bước tới.
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, không có vẻ gì là vênh váo hung hăng, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT