Nam Cung Mộng ngước mắt lên nhìn, hơi thở như ngừng lại, phát hiện mình đã bị những châm bạc như sao băng kia phong tỏa.

Muốn tránh cũng không còn kịp nữa.

Bất đắc dĩ, Nam Cung Thống chỉ đành cưỡng ép dùng cánh tay đón đỡ, ngăn những chiếc châm bạc này đâm trúng tử huyệt.

Phập phập phập…

Châm bạc đâm vào cánh tay, hình như nó đã được tẩm độc, một luồng cảm giác tê dại truyền tới.

Nam Cung Thống nghiến răng, phớt lờ nó đi, tiếp tục xông về phía trước.

Nhưng đúng lúc này.

Vèo vèo vèo…

Lại một loạt châm bạc bắn tới, vô cùng đáng sợ, khiến mọi người nhìn mà da đầu tê dại.

Nam Cung Thống mở to hai mắt.

Những chiếc châm bạc này được bố trí dày đặc như một bức tường, không cho ông ta cơ hội để xuyên qua.

“Chết tiệt!”.

Nam Cung Thống gầm lên, vẫn cố xông tới.

Ông ta không biết tại sao Lâm Chính lại có nhiều châm bạc như vậy, nhưng sau khi xông tới, số châm bạc này đã đâm hết lên người ông ta.

Chi chít dày đặc, vô cùng đáng sợ.

Nam Cung Thống không tin những chiếc châm bạc nhỏ bé này có thể khắc chế được mình.

Nhưng khi ông ta cố hết sức muốn lại gần Lâm Chính, thì sức lực toàn thân bỗng như một quả bóng bị xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống, suýt nữa không đứng vững.

“Cái gì?”, Nam Cung Thống cả kinh.

Thật là quỷ dị.

Nhưng khi ông ta ngẩng đầu lên, thì bị Lâm Chính đạp mạnh một phát vào hông.

Nam Cung Thống bay đi, lăn lông lốc hai vòng, sau đó không đứng dậy nổi nữa.

“Hình như ông rất khinh thường những chiếc châm bạc này của tôi?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Đúng là tôi đã coi thường nó rồi”.

Nam Cung Thống nghiến chặt răng, rút hết châm bạc trên người ra, rồi ném xuống đất, phẫn nộ đáp.

“Nếu là người bình thường mà rút châm như ông, thì chẳng mấy chốc là đột tử rồi, ngặt nỗi ông vốn cũng không còn nhiều thời gian”, Lâm Chính lắc đầu.

Nam Cung Thống không nói gì.

Lần này ông ta không dám thả lỏng nữa, mà nhìn Lâm Chính chằm chằm, nhưng không xông tới mà chỉ đứng im tại chỗ, giang rộng hai cánh tay, bàn tay nắm thành quyền, dường như đang tích lũy kình lực.

Lâm Chính nhíu mày, bỗng anh ý thức được gì đó, lập tức giơ tay lên, bắn châm bạc ra định chủ động tấn công.

Nam Cung Thống hú lên một tiếng dài thấu tận mây xanh.

“Đán đang thừa thủ thiên mã hành, kiếm kích như sơn bất túc úy. Tam vi sinh khí ngũ vi tử, thắng tại tam hề suy tại ngũ!”.

“Thiên bồng nhược đáp thiên anh thượng, tu tri tức thị phản ngâm cung. Bát Môn phản phục giai như thử, sinh tại sinh hề tử tại tử!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play