Nam Cung Thống cũng không chờ đợi, cánh tay khô gầy của ông ta cũng vung lên, va chạm trực diện với cú đấm của Lâm Chính.

Rầm! Rầm…Cú va chạm tạo ra tiếng nổ lớn kèm theo sóng sức mạnh lan tỏa ra bốn phía, đánh mạnh vào mái ngói như một cơn bão.

“Hồi Phong Tảo Diệp”, Nam Cung Thống hô lớn, giáng một cú đấm về phía Lâm Chính.

Rầm! Cú đấm tạo ra một luồng khí lưu khủng khiếp. Dòng khí lưu mạnh tới mức có thể đấm thủng sắt thép. Vô cùng đáng sợ.

Nhưng dù ông ta nó có mạnh và nhanh tới đâu thì cũng không bằng Lâm Chính. Khi cú đấm còn chưa chạm được vào người thì Lâm Chính đã nhanh nhẹn né đòn.

Ông cụ đột nhiên di chuyển cánh tay như một con rắn, cuốn lấy cánh tay của Lâm Chính và khóa chặt lại.

“Hả?”, Lâm Chính chau mày, đột nhiên ý thức ra điều gì đó. Anh quay qua nhìn, sắc mặt trở nên tối sầm.

Anh thấy luồng khí lưu khi nãy quay ngược trở lại, giáng mạnh xuống lưng anh.

“Chiêu thức quỷ dị quá”, Lâm Chính kêu lên.

“Xin lỗi cậu! Thần y Lâm”.

Lâm Chính không thoát ra được. Trong lúc nguy cấp, anh đột nhiên gào lên. Ngay sau đó từ trong cơ thể anh giải phóng ra một nguồn sức mạnh kinh người.

“Cái gì?”, Nam Cung Thống trố tròn mắt, cả người suýt bị thổi bay bởi luồng sức mạnh này.

Ông ta nghiến răng,cố gắng cầm cự. Tuy nhiên, sự thật chứng minh, ông ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

Luồng khí lưu xung quanh Lâm Chính tích tụ lại tạo thành một cơ thể. Đám đông mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của một con Kỳ Lân khổng lồ.

Luồng khí lưu do Nam Cung Thống tạo ra đã bị nuốt gọn bởi dòng khí lưu của Lâm Chính, không khác gì hòn đá chìm giữa đại dương.

“Hả?”, Nam Cung Thống trố mắt.

Một giây sau…

Rầm! Lâm Chính chưởng mạnh vào ngực ông ta.

Phụt! Nam Cung Thống nôn ra máu, cả người bay bật ra, đập mạnh xuống đất.

“Ông tổ!”

Người nhà Nam Cung kêu lên. Đám đông cũng thảng thốt. Họ vốn tưởng rằng đây là cơ hội của Nam Cung Thống mà không ngờ Lâm Chính lại đáng sợ đến như vậy.

Nam Cung Thống chật vật đứng dậy, lau máu ở khóe miệng và nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Đó là công pháp gì vậy?”, ông ta hỏi.

“Kỳ Lân Biến”.

“Kỳ Lân Biến sao? Thần y Lâm! Cậu còn trẻ như vậy mà võ học đã đạt tới trình độ này rồi. Nói cậu là yêu nghiệt là còn đánh giá thấp cậu đấy”, đôi mắt Nam Cung Thống ánh lên vẻ tán dương và đố kỵ.

Nếu thiên tài tuyệt thế này mà là người của thế gia Nam Cung thì tốt biết mấy. Không biết cậu ta là con cháu của gia tộc nào nữa!

“Sao? Ông muốn nhận thua rồi hả?”, Lâm Chính hỏi bằng giọng vô cảm.

“Ha ha! Thần y Lâm đánh giá hơi thấp lão phu rồi. Chuyện này liên quan đến vận mệnh của cả gia tộc, lão phu dù có phải liều mạng thì cũng không thấy tiếc”.

Nam Cung Thống hét lên, lao về phía Lâm Chính. Ông ta vung một tay, dòng khí tức tạo thành một hình thù thái cực, đánh về phía Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play