Nam Cung Mạc Phi đứng trước Nam Cung Mộng cũng toát mồ hôi hột. Hắn siết khẩu súng trong tay, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Tránh ra cả đi”, Nam Cung Mộng hít một hơi thật sâu và nói giọng khàn khàn.

“Bố ơi…”, Nam Cung Mạc Phi quay lại.

“Mạc Phi, lập tức đưa em gái rời đi. Bố sẽ giúp con kéo dài thời gian”, Nam Cung Mộng nói khẽ.

“Lúc này bố đang bị thương nặng, bố phải đi cùng bọn con, không thể ở lại một mình được”, Nam Cung Mạc Phi cuống cả lên.

“Mau đi đi”.

Nam Cung Mộng kích động gào lên: “Còn không đi thì không có cơ hội nữa đâu. Thực lực của thần y Lâm đã vượt quá sức tưởng tượng của bố rồi. Giờ cậu ta quyết tâm giết cả nhà chúng ta đấy. Còn không đi là sẽ chết cho coi”.

“Bố ơi, nhà Nam Cung không sợ anh ta. Đội cấm vệ chắc đã nhận được tin rồi, bọn họ đang trên đường tới đây. Chỉ cần bọn họ tới thì chúng ta không cần phải lo lắng nữa! Tới khi đó chắc chắn chúng ta có thể khống chế được người của Đông Hoàng Giáo. Chỉ cần chúng ta kiên trì đến cùng là được”, có vẻ Nam Cung Mạc Phi không định từ bỏ.

Thế nhưng Nam Cung Mộng chỉ lắc đầu: “Chúng ta không đợi được đâu”.

“Tại sao ạ?”, Nam Cung Mạc Phi hỏi.

“Bởi vì thần y Lâm sẽ không để chúng ta có cơ hội đó!”, Nam Cung Mộng nói giọng khàn khàn và nhìn chăm chăm về phía trước.

Nhìn ánh mắt của bố, Nam Cung Mạc Phi vô thức nhận ra điều gì đó. Hắn vội vàng nhìn theo. Một cú đấm khủng khiếp đã giáng xuống đầu hắn.

Đó chính là cú đấm của Lâm Chính. Anh đã ra tay rồi. Cú đấm kinh thiên động địa.

“Cẩn thận”, Nam Cung Mộng gào lên, vội đẩy Nam Cung Mạc Phi ra. Đồng thời ông ta dùng chưởng đỡ cú đấm của Lâm Chính.

Rắc! Chưởng và quyền và chạm, tiếng xương gãy vang lên rành rọt. Nam Cung Mộng một lần nữa bay bật ra phía sau, ngã rầm ra đất. Cánh tay phải của ông ta đã bị gãy tới mức biến dạng. Cú đấm của Lâm Chính đã đánh phế một cánh tay của Nam Cung Mộng.

“Bố ơi!”, Nam Cung Mạc Phi gào lên, lao về phía ông ta.

“Mau đi đi”, Nam Cung Mộng dùng tay trái kéo cổ áo của Nam Cung Mạc Phi và hét.

“Không! Con không đi! Cùng lắm thì con sẽ liều mạng với kẻ họ Lâm đó”, Nam Cung Mạc Phi gào lên, hắn đứng bật dậy, lao về phía Lâm Chính.

“Mạc Phi! Quay lại!”, Nam Cung Mộng hét lớn.

Nhưng vô ích. Nam Cung Mạc Phi lúc này giống một con bò điên, không một ai cản nổi. Lâm Chính lại nhận thanh kiếm mà một ngự ảnh đưa tới. Anh chém về phía Nam Cung Mạc Phi.

Đám đông sợ hãi.

“Cậu chủ, mau quay lại”.

“Đừng”.

Người nhà Nam Cung điên cuồng gào thét. Nhưng chẳng ai có thể ngăn được Nam Cung Mạc Phi. Cái chết của hắn đã được định trước.

“Thần y Lâm, xin hãy nương tay”, ffúng lúc này, một giọng nói từ bên ngoài đám đông vọng tới.

Lâm Chính khựng người, quay qua nhìn. Một âm thanh kỳ dị vang lên. Ngay sau đó là một tàn ảnh lướt quá. Nam Cung Mạc Phi đột nhiên biến mất.

Đợi đến khi nhìn lại thì họ thấy Nam Cung Mạc Phi đã đứng ngay bên cạnh Nam Cung Mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play