Kẻ thù ban đầu giống như một con kiến, đột nhiên trở thành một con sư tử… Làm sao bọn họ có thể chống lại nổi?

Lâm Chính lấy ra mấy cây kim bạc, đâm mấy cây vào cổ, sau đó lồng ngực phập phồng, sắc mặt dần tái nhợt, biến thành màu xanh, rồi lại trở về bình thường, cuối cùng…

Phụt!

Phun ra một ngụm máu xanh thẫm, tung tóe trên mặt đất, phát ra tiếng kêu đáng sợ.

“Cái gì?”

Mặt Nam Cung Mộng biến sắc.

“Đây… giải độc rồi sao?”, người bên cạnh nói.

“Nam Cung Mộng, độc này của ông dùng trên người người khác thì được, nhưng trong mắt tôi thì chỉ là trò trẻ con mà thôi! Ông muốn hạ độc tôi, e là không dễ dàng vậy đâu!”

Lâm Chính lau vết máu ở khóe miệng, mặt không biến sắc nói: “Hôm nay chúng ta phải tính sổ rồi nhỉ?”

“Thần y Lâm! Cậu muốn gì?”

Nam Cung Mộng bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi.

“Có phải ông sai người phóng hỏa Dương Hoa không?”, Lâm Chính vô cảm hỏi.

Nam Cung Mộng không trả lời.

“Có phải ông sai người làm mù mắt của Tô Nhu không?”

Nam Cung Mộng vẫn im lặng.

“Ông còn sai người chặt tay của ông ngoại cô ấy!”

“Ngoài ra, ông còn sai người hạ Độc Tuyệt Mệnh vào người cô ấy, đúng không?”



Lâm Chính kể hết những gì thế gia Nam Cung đã làm với anh trong thời gian qua.

Giọng anh rất lớn, như thể đang tuyên bố tội ác của thế gia Nam Cung.

Mọi người đều nghe rất rõ ràng.

Những người xung quanh đều không dám thở mạnh.

Lâm Chính nói suốt bốn phút mới dừng lại.

“Nói xong chưa?”, cuối cùng Nam Cung Mộng cũng mở miệng.

“Ông nghe rõ chưa?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Nghe rồi thì sao? Lẽ nào cậu định liều mạng với thế gia Nam Cung chúng tôi sao?”, Nam Cung Mộng hừ một tiếng: “Thần y Lâm! Tôi nói thẳng nhé! Cho dù cậu căm hận tôi cỡ nào thì cũng không dám làm gì thế gia Nam Chung chúng tôi đâu!”

“Sao ông lại nói vậy?”

“Nguyên nhân rất đơn giản! Cậu không dám!”, Nam Cung Mộng híp mắt nói.

“Không dám ư?”

“Thần y Lâm, theo tình báo của thế gia Nam Cung chúng tôi, một tuần trước, Đông Hoàng Giáo vẫn trong tình trạng chia năm sẻ bảy, mặc dù tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì để ngồi lên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo, nhưng tôi tin thế cục bây giờ của Đông Hoàng Giáo vẫn cực kỳ bất ổn. Mặc dù thế gia Nam Cung không bằng Đông Hoàng Giáo, nhưng nếu đánh, Đông Hoàng Giáo sẽ phải dùng hết sức lực. Nếu khai chiến trong tình trạng bất ổn như vậy, Đông Hoàng Giáo chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến, thế gia Nam Cung chúng tôi không cần ra tay thì Đông Hoàng Giáo cũng sẽ tự diệt vong! Thần y Lâm, chắc là cậu hiểu sự thật này chứ nhỉ?”

Nam Cung Mộng cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play