Điều này chẳng phải tốt hơn so với việc kết thông gia với Đông Hoàng Giáo sao?

“Khẩu vị của Nam Cung Mộng cũng lớn thật!”, Kim Thế Minh hừ một tiếng, khinh thường nói.

“E rằng cậu ta sẽ không ngồi im chờ chết!”, một vị tông chủ bên cạnh, mặt không đổi sắc nói.

“Nếu như ông ta thành công… thì e rằng trong nước sẽ không có người nào có thể chống lại thế gia Nam Cung?”

“Tất nhiên, một bên là thế gia Nam Cung, một bên là Đông Hoàng Giáo! Nếu hai thế lực này hợp lại thành một… Thì bọn họ sẽ trở thành bá chủ”.

Mọi người xì xào bàn tán.

Đám người Lưu Mã tức giận đến mức phát run.

Đương nhiên bọn họ biết thủ đoạn của Nam Cung Mộng.

Bọn họ cũng từng nghe nói tới kỳ độc nổi tiếng thiên hạ của thế gia Nam Cung.

Bây giờ giáo chủ trúng độc, bọn họ sao dám hành động liều lĩnh.

Nhưng khi đám người Lưu Mã không biết làm sao, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Nam Cung Mộng! Ông muốn dùng những độc dược này khống chế tôi, e rằng chỉ đang nằm mơ! Độc dược của ông không làm gì được tôi đâu!”

“Giáo chủ Lâm, không nên nghi ngờ độc tính của độc dược thế gia Nam Cung! Mặc dù loại độc này kém hơn độc Tuyệt Mệnh, nhưng cũng không kém bao nhiêu! Nếu cậu không nghe lời, không lấy được thuốc giải trong tay tôi, trong vòng ba ngày, cậu sẽ chết bất đắc kỳ tử, cho dù thực lực của cậu có mạnh đến cỡ nào, cơ thể lợi hại tới đâu cũng tuyệt đối không thể chống lại độc tố này”, Nam Cung Mộng nheo mắt, mặt tươi cười nói.

“Đối với người bình thường mà nói, loại độc này quả thật rất hung ác, nhưng đối với tôi chỉ có thể nói là loại độc bình thường, muốn chữa khỏi cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Cuồng vọng!”

“Hừ! Nhìn dáng vẻ của cậu có vẻ không biết uy lực kỳ độc của thế gia Nam Cung!”

“Quá kiêu ngạo!”

Người thế gia Nam Cung cả giận hét lên.

“Được rồi, nếu giáo chủ Lâm đã tự tin như vậy, chúng ta hãy đợi một ngày, loại độc này sau một ngày sẽ phát tác, đến lúc đó, cơ thể của giáo chủ Lâm sẽ nổi đầy vết lở loét rất kinh khủng và đau đớn, hy vọng lúc đó giáo chủ Lâm sẽ không hối hận”, khóe miệng Nam Cung Mộng nhếch lên, bộ dạng vô cùng tự tin.

Ông ta tin rằng giáo chủ Lâm sẽ hối hận.

Dù sao quá trình phát tác của loại độc này vô cùng đau đớn, người bình thường căn bản không thể chịu được.

Sau khi giáo chủ Lâm nếm được uy lực của kịch độc, ông ta tin rằng giáo chủ Lâm sẽ đến cầu xin ông ta.

Nhưng vào lúc này, giáo chủ Lâm đột nhiên giơ tay lên, chậm rãi tháo mặt nạ xuống.

“Nam Cung Mộng! Tôi biết ông không tin những gì tôi nói, nhưng khuôn mặt tôi hẳn sẽ khiến ông tin phục, phải không?”

Mặt nạ được tháo xuống, khuôn mặt đẹp như thần xuất hiện trước mặt mọi người.

Nam Cung Mộng nhìn anh, hô hấp đột nhiên dồn dập, cả người như hóa đá.

Biểu cảm của Nam Cung Mộng vô cùng phong phú, ngây người tại chỗ, như thể mất hồn.

Người xung quanh cũng nhìn khuôn mặt dưới mặt nạ của giáo chủ Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play