“Ha ha, tôi nói rồi mà. Tập đoàn Hoa Dương là một đám trộm cắp mà thôi. Chính Lâm Chính đã ăn trộm phương thuốc của chúng tôi, sau đó bán cho tập đoàn Hoa Dương. Thuốc mới của tập đoàn này là dựa vào phương thuốc của chúng tôi mà tạo thành”.

“Thưa thẩm phán, mau bắt bọn chúng lại, còn cả nhà Tô Quảng và cả Lâm Chính nữa”.

“Bọn họ có tội. Tất cả họ đều có tội”, Tô Bắc, Tô Trân, Tô Mỹ đều nhao nhao kêu lên.

Bà cụ Tô cũng mỉm cười.

“Thưa thẩm phán, tôi mong lập tức kiểm tra phương thuốc thứ hai của tập đoàn này, đồng thời mời ông nhanh chóng tiến hành các biện pháp cưỡng chế đối với Tô Quảng, Tô Nhu, Trương Tinh Vũ và Lâm Chính. Xem ra bọn họ là những kẻ tội phạm nặng nhất. Tất cả chắc chắn là một cái bẫy cực lớn”, Liễu Khiếu Sinh thở phào, đứng dậy nói.

Ông ta vốn tưởng trận này sẽ thua. Nào ngờ sự xuất hiện của chủ tịch Lâm không nhưng không giúp tập đoàn Dương Hoa chiến thắng mà ngược lại còn làm loạn lớn hơn.

Xem ra, Khang Gia Hào lại có thể nắm quyền chủ động trong tay rồi. Có thể tất cả chỉ là cạm bẫy. Thuốc của bọn họ đích thị là làm theo phương thuốc của nhà họ Tô.

Cả hiện trường sôi lên sùng sục. Thẩm phán Trương không ngừng gõ búa.

Hai vợ chồng Tô Quảng tái mặt. Mã Hải cũng ngây người. Kỷ Văn cũng không biết phải làm sao. Dù sao thì anh ta cũng còn quá trẻ, thật không biết giờ phải làm gì.

Lúc này chủ tịch Lâm đang đội mũ bèn lên tiếng.

“Thẩm phán Mục, ông thử đứng dậy xem”, một câu nói đơn giản nhưng khiến cả hiện trường im phăng phắc.

Tất cả đều nhìn chăm chăm vào thẩm phán Mục.

“Tôi…tôi đã liệt nửa người rồi, giờ đứng dậy có chút khó khăn…”, thẩm phán Mục đáp lại bằng giọng khàn khàn.

“Ông cử thử xem”, chủ tịch Lâm nói một lần nữa.

Thẩm phán Mục do dự nhưng sau đó chống tay cuống, run rẩy đứng dậy. Chủ tịch Lâm đi tới vài bước, đỡ tay thẩm phán Mục, sau đó anh buông tay ra.

Hai chân thẩm phán Mục chạm đất, hai tay không hề có điểm tựa. Và ông ta đứng vững vàng.

“Cái gì?”, đám đông há mồm trợn mắt. Thẩm phán Mục cũng sững sờ.

“Ông thử đi vài bước xem”, chủ tịch Lâm lại nói.

“Được…được”, thẩm phán Mục rưng rưng nước mắt, run rẩy bước về phía trước.

Sau hai bước là ba…rồi bốn bước.

Lúc này, cả hiện trường chết lặng.

Thẩm phán Mục đi được bốn bước đã có chút thở dốc, Lâm Chính vội vàng đỡ ông ta lên xe lăn nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hai bác sĩ lập tức kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông ta, một lát sau, cả hai đều biến sắc.

“Tình hình sao rồi?”, thẩm phán Trương vội vàng hỏi.

“Được rồi, được rồi, mạch máu não của ông ấy đã được cải thiện rất nhiều, so với trước đó đúng là một trời một vực, kỳ tích! Đây là kỳ tích!”, một bác sĩ kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nói.

Ai nấy kêu lên kinh ngạc.

“Sao lại như vậy được?”, bà cụ Tô run lẩy bẩy.

“Không thể nào… không thể nào… Sao lại như vậy được? Sao cậu ta có thể chữa khỏi được thật chứ?”.

Tô Bắc muốn điên lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play