Đương nhiên Nam Cung Mộng biết được mục đích của Kim Thế Minh.Có lẽ ban đầu ông ta đã cải trang, lấy danh nghĩa là một thanh niên nào đó của sơn trang Kim Thạch để bước vào nhà Nam Cung.

Ông ta không muốn kinh động Nam Cung Mộng. Cải trang giúp ông ta làm gì cũng thuận tiện.

“Vậy tại sao bây giờ Kim trang chủ lại muốn can dự vào việc riêng của tôi thế?”, Nam Cung Mộng hỏi lại.

“Là tại vì thật sự không quen nổi cách làm việc của gia chủ Nam Cung và Nạp Lan công tử nên mới vậy. Các người đổi trắng thay đen, có phải là đang ức hiếp người quá đáng không?”, Kim Thế Minh nói giọng chính nghĩa.

“Kim trang chủ, ông đang giúp người đàn ông kia đấy à?”, Nạp Lan Thiên bước tới, đanh mặt hỏi.

“Nạp Lan công tử, chẳng qua tôi không muốn một thiên tài ưu tú như vậy bị hủy hoại mà thôi”.

Kim Thế Minh nhìn Lâm Chính: “Người trẻ này, thực lực của cậu không tệ, chỉ đáng tiếc cậu xốc nổi quá, cùng lúc đắc tội với cả thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan. Sợ rằng cậu sẽ rất khó rời được khỏi đây một cách bình an vô sự. Hay là thế này, cậu dựa vào sơn trang Kim Thạch. Hôm nay Kim Thế Minh tôi sẽ bảo vệ cậu. Thế nào?”

Dứt lời, đám đông bừng tỉnh. Có lẽ Kim Thế Minh ra mặt là vì muốn lôi kéo Lâm Chính.

Mà cũng phải thôi. Một thiên kiêu yêu nghiệt có thể đánh bại cả Nạp Lan Thiên thì có gia tộc nào không muốn lôi kéo chứ? Dù hành động đó khiến Kim Thế Minh đắc tội với cả hai gia tộc lớn thì ông ta cũng mặc kệ.

“Lâm Chính! Mau đồng ý đi!”, Bích Trân thấy vậy thì vui mừng hét lên.

“Phải rồi Lâm Chính, mau nhận lời với Kim trang chủ! Chỉ cần anh đầu quân cho ông ấy thì mọi người đều bình an vô sự”, An Viên cũng kích động, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt trông mong.

Mọi người thấy đây là con đường sống duy nhất vào lúc này của Lâm Chính. Nếu không, anh mà chọc tức Kim Thế Minh thì chẳng còn ai cứu nổi anh nữa đâu.

Tất cả đều nhìn Lâm Chính. Kim Thế Minh cũng nhìn anh.

“Kim trang chủ, ý của ông là gì?”, Nam Cung Mộng tức giận.

Kim Thế Minh mặc kệ ông ta, chỉ đợi câu trả lời của Lâm Chính. Cuối cùng thì Lâm Chính cũng lên tiếng.

“Tôi không cần ai bảo vệ cả. Mấy người bọn họ không làm gì được tôi đâu”.

Dứt lời, cả hiện trường im phăng phắc…

Điên rồi!

Điên đến mức không còn chỗ nói!

Dù là ai cũng chưa từng thấy tên điên như thế này.

Kim Thế Minh có thể nói là đã nể mặt anh, cũng thể hiện thành ý đáng kể rồi.

Vì người của sơn trang Kim Thạch ra mặt cho anh thì chắc chắn sẽ đắc tội với thế gia Nạp Lan và Nam Cung, đây đã là cái giá không hề nhỏ.

Vì thiên tài tuyệt thế này, họ sẵn lòng bày tỏ thái độ.

Thế nhưng Lâm Chính lại nói mấy lời như vậy.

Cũng không biết thức thời quá nhỉ?

Anh điên rồi sao?

Hay là anh mất não?

Anh không biết hậu quả của việc nói ra mấy lời này là thế nào à?

“Chuyện này… toang thật rồi…”, mặt An Viên xám như tro tàn.

Bích Trân nhắm mắt lại không nói gì, gương mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play