Lúc này, Nạp Lan Thiên ở phía sau tách đám đông ra, lau vết máu bên khóe miệng, phẫn nộ chất vấn: “Bớt nhiều lời! Mau nói tôi nghe, anh lén học Xảo Kình Thuật của thế gia Nạp Lan chúng tôi từ lúc nào?”.

“Tôi học lén hay không lẽ nào anh không biết? Hay là trên đời này, cứ người hiểu về xảo kình thì nhất định đều phải học từ thế gia Nạp Lan?”, Lâm Chính chậm rãi nói.

Nạp Lan Thiên nghiến răng. Thực ra Lâm Chính không hề học lén, anh ta biết rõ.

Mặc dù người này giỏi vì có thiên phú, nắm bắt được những tinh túy của xảo kình nhưng đòn tấn công vừa rồi cũng cũng thô sơ quá.

Có điều Nạp Lan Thiên cũng hiểu ra vì sao Lâm Chính lại muốn học xảo kình của mình. Không phải anh muốn lợi dụng xảo kình để đối phó với Nạp Lan Thiên mà là muốn nghiên cứu về sơ hở và khuyết điểm của tuyệt chiêu này.

Lâm Chính là người sở hữu Tiên Thiên Cương Khu! Nếu anh có thể phân tích được xảo kình của Nạp Lan Thiên thì có thể chặn được tuyệt chiêu này. Đó chính là lý do vì sao trước đó anh cố tình chịu thiệt, không đấu lại Nạp Lan Thiên.

Giờ đây, anh đã nhìn thấu xảo kình của Nạp Lan Thiên rồi.

Nạp Lan Thiên biết bản thân không còn hi vọng chiến thắng Lâm Chính nữa. Còn đánh tiếp thì anh ta không chỉ thân bại danh liệt mà còn bị đánh chết.

Phải nghĩ cách trốn khỏi cuộc chiến thôi. Nạp Lan Thiên hừ giọng: “Các hạ nói vậy thì không đúng với lương tâm rồi. Anh học lén xảo kình của thế gia Nạp Lan! Đúng là bỉ ổi. Loại tiểu nhân bỉ ổi như vậy thì căn bản không đủ tư cách đấu với tôi”.

“Vậy được, tôi không dùng xảo kình, dùng chiêu pháp của tôi để đấu với anh vậy!”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Giờ muộn rồi”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.

Mọi người thấy vậy đều bừng tỉnh. Nạp Lan Thiên đang muốn né trận đấu. Anh ta sợ rồi.

“Tôi thấy anh sợ Lâm Chính nên mới nói vậy thì có, Nạp Lan Thiên! Nếu anh sợ cứ nói thẳng, hà tất phải đá bóng qua cho người khác”, An Viên không nhịn được nữa bèn lên tiếng.

“Hừ, nhóc, ở đây có chỗ cho cô lên tiếng đấy hả? Câm miệng! Nếu không tôi giết cô đấy”, một người đàn ông của thế gia Nạp Lan hung hăng đáp lại. An Viên sợ hết hồn, không dám nói thêm nữa.

“Vì vậy các người định phá vỡ quy tắc cuộc chiến thiên kiêu à?”, Lâm Chính trầm giọng: “Lẽ nào các người không biết hậu quả của hành động đó sao?”

“Ai nói với anh đây là cuộc chiến thiên kiêu vậy?”, Nạp Lan Thiên nói bằng vẻ vô cảm.

“Hả?”, Lâm Chính chau mày.

Đám đông bàng hoàng, quay qua nhìn Nạp Lan Thiên. Trước đó chính miệng anh ta còn quát người của thế gia Nam Cung, không cho bọn họ xen vào cuộc chiến thiên kiêu này. Giờ lại chối bay sao?

“Ở đây là thế gia Nam Cung. Giờ anh và tôi đang tham gia cuộc thi kén rể của cô chủ Nam Cung. Một buổi đại hội kén rể, sao trở thành cuộc chiến thiên kiêu thế? Anh nghĩ hơi bị nhiều rồi đấy”, Nạp Lan Thiên hừ giọng. Rõ ràng là anh ta đang đổi trắng thay đen mà.

Bích Trân và An Viên tức lắm. Rất nhiều người có mặt cũng cảm thấy không thỏa đáng. Nhưng đây là thế gia Nạp Lan, mọi người dù có thấy khó chịu và bất mãn trước hành vi của Nạp Lan Thiên thì cũng không dám nói gì. Ai lại dám đắc tội với thế gia Nạp Lan chứ?

Lâm Chính nhìn Nam Cung Mộng. Lúc này ông ta đang nhắm mắt. Ông ta không muốn xen vào chuyện này.

Lâm Chính đã hiểu, anh bèn nói: “Nếu đã vậy thì giờ chúng ta cũng nên tiến hành quyết đấu kén rể chứ. Người nhà Nạp Lan xen vào thế này có phải là không phù hợp lắm không?”

Giờ anh không quan tâm lắm tới tấm lệnh bài của Nạp Lan Thiên mà chỉ muốn có được thuốc giải.

Thế nhưng Nạp Lan Thiên đâu dễ nhận thua. Nếu mọi chuyện truyền ra ngoài thì anh ta sẽ thân bại danh liệt mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play