Một người của thế gia Nam Cung chợt chỉ vào hai cô gái bên cạnh Lâm Chính la lớn: “Gia chủ! Chính hai người họ phóng hỏa!”.

Tất cả ánh mắt đều hội tụ trên người Bích Trân và An Viên.

“Ồ?”.

Nam Cung Mộng lạnh lùng nhìn hai cô gái, hạ thấp giọng, hỏi: “Thế gia Nam Cung chúng tôi có chỗ nào đắc tội với Diệu Thủ Cốc sao? Hai vị cớ gì lại làm vậy?”.

“Chuyện này…”, Bích Trân không biết nên trả lời thế nào.

“Anh Lâm, chúng ta đi mau, không thể ở lại đây nữa!”, An Viên nhỏ giọng nói.

“Sao phải đi? Thứ tôi cần vẫn chưa lấy được mà”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

“Anh Lâm, anh còn không đi, e rằng sẽ bị Nạp Lan Thiên đánh chết! Mau đi thôi! Chẳng lẽ anh không muốn sống nữa?”, Bích Trân sốt ruột gần như sắp khóc.

Lâm Chính hơi hoang mang, lập tức hiểu ra vì sao hai cô gái lại phóng hỏa. Bọn họ muốn gây hỗn loạn để đưa Lâm Chính chạy khỏi đây.

Nhưng thế lửa không lớn, cộng thêm người của thế gia Nam Cung đã có phương pháp ứng phó từ trước, dựa vào điều này sao có thể di chuyển lực chú ý của bọn họ?

“Cậu Lâm, không phải tôi không nể mặt cậu, mà thật sự là hai người này quá vô pháp vô thiên, dám phóng hỏa ở nhà Nam Cung chúng tôi! Hôm nay, cho dù Diệu Thủ lão nhân ở đây cũng phải cho tôi một lời giải thích!”, Nam Cung Mộng phất tay: “Người đâu, bắt lấy hai người họ cho tôi!”.

Nam Cung Mộng đang rầu vì không tìm được cớ để lấy Lạc Linh Huyết của hai người này, giờ lại xảy ra chuyện này, đương nhiên ông ta không có gì phải kiêng dè.

“Vâng, gia chủ!”.

Người của thế gia Nam Cung lập tức tiến lên.

Thế gia Nam Cung mạnh hơn Diệu Thủ Cốc không biết bao nhiêu lần, đương nhiên Nam Cung Mộng không sợ đắc tội với Diệu Thủ lão nhân.

Nhưng khi người của nhà Nam Cung vừa mới đến gần hai cô gái.

Vù vù!

Lâm Chính phất tay, mấy người đó bị đánh bay ra xa, ngã xuống đất.

“Ái ôi!”.

Tiếng la thảm thiết vang lên không dứt.

Bọn họ đều biến sắc, vô cùng tức giận.

“Họ Lâm kia, anh làm gì vậy?”, Nam Cung Vân Thu lập tức quát lên.

“Khốn nạn! Mày muốn đối đầu với bọn tao à?”, Nam Cung Mạc Phi đứng dậy, quát giận: “Người đâu, bắt lấy ba người kia cho tôi! Nếu dám phản kháng, đánh gãy tay chân!”.

“Vâng!”.

Cao thủ của thế gia Nam Cung ở xung quanh đều không kiên nhẫn được nữa.

Lâm Chính nghiêm nghị, không hề sợ hãi.

Đúng lúc đó, Nạp Lan Thiên lên tiếng.

“Gia chủ Nam Cung, vì sao lại phá hoại trận quyết đấu giữa tôi và anh ta?”.

Nam Cung Mộng nhíu mày: “Cậu Nạp Lan?”.

“Bảo người của ông lui xuống đi, dù có chuyện gì cũng đợi chúng tôi đánh xong hãy nói!”, Nạp Lan Thiên không bộc lộ cảm xúc, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play