Ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên đánh lén thì không ai có thể tránh được!

“Cậu ta sắp chết rồi!”, có người hét lên.

“Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Ha ha ha!”, Nam Cung Vân Thu hoàn hồn lại, mừng rỡ hét lớn.

Nhưng cô ta chưa vui được bao lâu.

Lưỡi đao nặng nề chém xuống cổ Lâm Chính, nhưng lại giống như chém vào tấm sắt, phát ra tiếng vang to rõ.

Keng!

Âm thanh này giống như búa lớn đánh mạnh vào tim mỗi người…

Sâm Lang như bị sét đánh.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Vân Thu trở nên cứng đờ trong nháy mắt…

Cả hiện trường chìm vào im lặng. Cảm giác như một chiếc châm bạc rơi xuống thôi cũng có thể phát ra tiếng kêu kinh người.

Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính. Nói một cách chính xác thì họ nhìn vào vết thương ở cổ anh.

Với độ sắc bén của con dao thì việc cắt đứt cổ một người bình thường có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng cổ của Lâm Chính không hề hấn gì.

Con dao không thể chặt được cổ anh, thậm chí còn không để lại bất kỳ dấu vết nào. Giống như cổ của anh được luyện từ sắt thép vậy.

Rất nhiều người tưởng mình hoa mắt. Họ dụi mắt liên tục như gặp phải ảo giác. Thế nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

“Sao có thể chứ? Rốt cuộc cậu là ai?”, Sâm Lang hoảng sợ, vội vàng lùi về sau. Miệng hắn run rẩy, đồng tử rụt lại, cảm tưởng thần kinh đã không còn được bình thường nữa.

“Nếu mà anh cứ nằm giả chết thì có khi còn giữ được mạng. Thế nhưng anh làm thế này rồi thì đừng trách tôi nhé”, Lâm Chính nghiêng đầu, nhìn Sâm Lang và nói.

Sâm Lang run bắn lên giống như bị điện giật. Hắn bừng tỉnh, vội buông tay ra, quay đầu bỏ chạy.

Phải chạy thôi! Hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của Lâm Chính. Không chỉ có hắn mà tất cả những người có mặt ở đây đều vậy.

Người đàn ông đeo mặt nạ này quá mạnh! Mạnh tới mức vô lý! Sâm Lang đánh lén thất bại nên phải bỏ chạy. Còn không chạy thì sẽ mất mạng ngay tắp lự.

Vụt! Sâm Lang dùng chút sức tàn cuối cùng lăn xuống võ đài. Hắn lao ra ngoài như một kẻ điên và chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thế gia Nam Cung.

“Tránh ra! Tất cả tránh ra! Mau tránh ra!”, hắn gầm lên không khác gì con bò dại, cứ thế lao vào đám đông.

Cả đám người nhốn nháo. Tiếng kêu hét vang lên không ngớt.

“Nhát chết!”, Nạp Lan Thiên nói giọng khàn khàn. Những người khác không dám lên tiếng. Tình huống này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Không ai ngờ, Sâm Lang không chỉ thất bại mà còn bị đánh bại thê thảm tới mức phải bỏ chạy.

Thế nhưng…hắn có thực sự chạy thoát được không?

Khi Sâm Lang sắp thoát khỏi đám đông thì Lâm Chính từ trên võ đài nhảy xuống. Sâm Lang bị thương nặng, tốc độ chạy cực chậm nên trong nháy mắt đã bị Lâm Chính đuổi kịp.

“Hả?”, hắn khựng người.

Lâm Chính đưa tay ra chộp cổ hắn và xách hắn quay trở lại võ đài. Anh chỉ dùng một tay để nhấc hắn lên.

“Buông tôi ra! Buông…tôi ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play