Vừa chiến đấu với Phó Vô Diệp xong lại tới một tên Sâm Lang?
Bọn họ bắt đầu nghi ngờ thể lực người này rốt cuộc còn chống đỡ được không.
Dù sao người khiêu chiến tiếp theo đều là người xuất chúng…
Sâm Lang hành sự bá đạo, nói chuyện đương nhiên cũng bá đạo.
Vừa lên võ đài, hắn đã tháo Thiên Kiêu Lệnh ở thắt lưng xuống đặt bên chân, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Nhóc, bây giờ cậu không phải đang đánh võ kén rể, mà là đang tham gia một cuộc chiến thiên kiêu. Cậu thắng thì Thiên Kiêu Lệnh này sẽ thuộc về cậu!”.
“Nếu tôi thua thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Vậy mạng của cậu sẽ là của tôi!”.
Sâm Lang dữ tợn nói.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo sởn gai óc.
Giống như tiếng sói tru dưới ánh trăng.
“Thú vị”.
Lâm Chính nói: “Nếu đã là một trận chiến thiên kiêu thì tôi sẽ dốc hết sức!”.
Nói xong, anh cũng lấy lệnh bài giấu bên trong áo dài ra, đặt từng cái xuống bên cạnh.
Động tác của anh vô cùng tao nhã, cũng rất chậm rãi.
Đợi khi lệnh bài được đặt xuống đất một cách nhẹ nhàng, tất cả mọi người mới nhìn rõ dáng vẻ của lệnh bài.
Toàn là Thiên Kiêu Lệnh!
Có đến ba chiếc…
Người xung quanh lập tức mở to mắt.
“Tam… tam lệnh thiên kiêu?”.
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi…
Tam lệnh thiên kiêu?
Vẻ mặt Sâm Lang nghiêm túc hẳn lên.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng lại phát hiện khí thế của anh dần thay đổi.
Lúc này, Sâm Lang cảm giác như người mà mình đối mặt không còn là kẻ vô danh giấu đầu lòi đuôi, mà là một con mãnh hổ, một con rồng bay lượn trên không.
Nhưng hắn không sợ.
Bởi vì hắn từng đối mặt với vô số kẻ địch mạnh.
Huống hồ, mục đích của hắn hôm nay là Nạp Lan Thiên!
Hắn muốn đứng ở vị trí hạng 10 bảng thiên kiêu.
Hắn muốn đánh bại thiên tài tuyệt thế mà vô số người nghe tên đã sợ.
Nạp Lan Thiên hắn còn không sợ, sao lại sợ người trước mặt?
“Xem ra tôi đã nhìn lầm, hóa ra cậu cũng là thiên kiêu, hơn nữa còn là tam lệnh thiên kiêu!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT