Anh không hề biết rằng câu nói này đã hoàn toàn khiêu khích Phó Vô Diệp.

Cũng khiến vô số khán giả nổi giận.

“Tốt! Tốt! Tốt! Ha ha ha ha, anh Lâm thật sự khác người! Từ nhỏ Phó Vô Diệp tôi, ngoại trừ bị cậu chủ Nạp Lan khinh thường thì chưa từng có người nào dám khinh thường tôi như vậy! Anh Lâm, anh được coi là người thứ hai, anh rất có cá tính!”, Phó Vô Diệp bật cười giận dữ.

“Vậy chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Tất nhiên là được! Tuy nhiên, tôi nghĩ tốt hơn hết hãy làm theo những gì tôi đã nói lúc đầu! Trong vòng mười giây tôi sẽ đánh bại anh!”

Ánh mắt Phó Vô Diệp tràn đầy ý chí chiến đấu, anh ta khẽ quát lên, lao về phía Lâm Chính mà không cần suy nghĩ.

“Bắt đầu tính thời gian!”

Với biểu hiện của Lâm Chính lúc trước, ở đây không mấy ai dám nói sẽ đánh bại anh trong mười giây.

Nhưng Phó Vô Diệp thì khác.

Anh ta là người từng đánh bại thiên kiêu.

Anh ta từng đánh bại một thiên kiêu trong vòng nửa phút, danh tiếng vang xa.

Vốn dĩ anh ta có thể lấy lệnh bài thiên kiêu về cho mình, nhưng anh ta lại nói lệnh bài thiên kiêu đó thứ hạng quá kém, không xứng với thân phận của anh ta nên bỏ lại.

Nhiều người đều nghi ngờ.

Nhưng từ trận chiến này bọn họ đã biết thực lực của Phó Vô Diệp đã vượt qua không ít thiên kiêu, những lệnh bài xếp hạng ở cuối bảng quả thật không xứng với anh ta.

Một cao thủ siêu cấp như vậy mười giây đánh bại người đeo mặt nạ trên võ đài thì có gì khiến người ta thấy không đáng tin chứ?

“10!”.

Sau khi Phó Vô Diệp ra tay, Nam Cung Vân Thu ở bên dưới lập tức hét lên.

Rõ ràng cô ta vô cùng phấn khởi, bởi vì cô ta biết người đeo mặt nạ giả thần giả quỷ này rốt cuộc cũng sắp bị giải quyết.

Cô ta nóng lòng muốn xem bộ dạng người này nằm bò trên đất, nhếch nhác chật vật, khóc lóc xin tha.

Gần như chỉ trong một giây, Phó Vô Diệp đã đến gần Lâm Chính, đánh tới một quyền.

Lâm Chính khẽ nghiêng đầu tránh đi.

“9!”, Nam Cung Vân Thu lại hô lên.

Mấy người nhà họ Phó ở bên cạnh cô ta cũng hô theo.

Mặc dù một quyền này đánh hụt, nhưng mọi người đều tràn đầy lòng tin, không hề lo lắng.

Phù!

Phó Vô Diệp đưa ngang cánh tay, đánh về phía cổ Lâm Chính.

Lâm Chính dựng thẳng cánh tay lên.

Rầm!

Cánh tay của Phó Vô Diệp và cánh tay Lâm Chính va chạm với nhau.

Sức mạnh dồi dào đánh về phía cánh tay Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không động đậy, không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả cơ thể cũng không xê xích.

“8!”.

Bên dưới lại hô lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play