Cách thứ ba sao? Tập đoàn Dương Hoa…có tới hai phương thuốc trị nhồi máu não cơ à?

Điên hết rồi! Điều này sẽ khiến cả thế giới phát điên lên mất.

“Nhồi máu não từ khi nào đã trờ thành cảm cúm thông thường để có thể chữa trị dễ dàng như vậy chứ?”, Khang Gia Hào cảm thấy chua chát và kinh ngạc vô cùng.

Trận đấu này nhìn có vẻ là họ sẽ thắng nhưng thực ra là bị rơi vào bẫy của người khác rồi…

“Luật sư Khang, chuyện gì vậy? Ông mau nghĩ cách lật đổ họ đi chứ!”, Liễu Khiếu Sinh ngây người,vội vàng lên tiếng.

“Hết cách rồi”, Khang Gia Hào lắc đầu: “Người ta căn bản không hề ăn trộm, hơn nữa còn đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Trận này, khả năng là sẽ thất bại”.

Liễu Khiếu Sinh tái mặt. Cả nhà họ Tô cũng sững sờ.

“Thưa quan tòa, người ủy quyền Lâm Chính của bên tôi không được khỏe, có lẽ do lần đầu ra hầu tòa nên hơi căng thẳng. Tôi hi vọng anh ấy có thể được nghỉ ngơi trước, tới bệnh viện kiểm tra. Sau đó mời chủ tịch của Dương Hoa tới chứng minh phương thuốc”, lúc này Kỷ Văn lại lên tiếng.

Thẩm phán Trương gật đầu; “Yêu cầu của luật sự bị cáo có hiệu lực”.

“Cảm ơn quan tòa”, Kỷ Văn gật đầu, để người đưa Lâm Chính đi.

Tô Nhu ngây người. Cô thấy sắc mặt Lâm Chính tái đi nhiều bèn hỏi: “Lâm Chính, anh sao thế?”

“Không có gì, anh hơi mệt thôi”.

“Để em đưa anh đi bệnh viện”, Tô Nhu nói.

“Cô Tô, tạm thời cô không rời đi được. Anh Lâm sẽ do chúng tôi chăm sóc”, người bên cạnh lên tiếng, sau đó đưa Lâm Chính rời đi.

Tô Nhu tỏ vẻ lo lắng.

“Sao nó không chết sớm đi xíu chứ”, Trương Tinh Vũ lạnh giọng.

“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi mà”, Tô Nhu tỏ ra đau khổ. Trương Tinh Vũ hừ giọng, không nói gì nữa.

Một lúc sau, Kỷ Văn nói: “Thưa quan tòa, chủ tịch của chúng tôi đã đến, đang đợi bên ngoài, có thể mời anh ấy vào được chưa?”

“Gọi anh ấy vào đi”, thẩm phán nói.

“Vâng”, Kỷ Văn gật đầu.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Cạch.

Một người đàn ông mặc vest bước vào. Vô số người đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông này. Đây chính là vị chủ tịch trong truyền thuyết của tập đoàn Dương Hoa.

Cuối cùng cũng đã xuất hiện…

Khoảnh khắc người đàn ông bước vào, tất cả đều đổ dồn sự chú ý về phía anh.

Người đàn ông đi thẳng lưng, sang trọng trong bộ vest lịch lãm. Thế nhưng anh lại đội mũ lưỡi trai, che kín nửa khuôn mặt.

“Là Lâm Chính sao?”, Tô Nhu ngồi dưới thất thanh.

“Cái gì mà Lâm Chính? Tô Nhu, con bị điên rồi”, Trương Tinh Vũ ngồi bên cạnh huých cùi chỏ vào con gái.

Tô Nhu giật mình, định thần lại. Cô nhìn người này một lần nữa. Dù là dáng người hay là khuôn mặt thì đều rất giống Lâm Chính. Chỉ có một điểm khác thôi…

Đó là người đàn ông này đẹp trai quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play