Tạ Thanh Hứa và gia chủ Lữ đều sững sờ.

“Ông nói gì cơ? Ý của ông là… Tô trưởng lão… đã chết sao?”, Tạ Thanh Hứa trợn to hai mắt.

“Hừ, ông Tạ, theo tôi thấy, người này đang ở đây giả thần giả quỷ, lừa gạt chúng ta! Đừng nói nhảm với ông ta nữa, ông mau tránh ra một bên, để tôi phế bỏ ông ta, báo thù cho con trai tôi!”, gia chủ Lữ không nhẫn nhịn được nữa, ánh mắt lóe lên nỗi căm phẫn, trầm giọng nói.

“Được, gia chủ Lữ, ông muốn giết ông ta cũng không thành vấn đề! Tôi không thèm để ý đến mạng sống của loại người này!”

Tạ Thanh Hứa lạnh lùng hừ một tiếng.

“Vậy thì cảm ơn ông!”, gia chủ Lữ lạnh lùng nói, rồi đi về phía Lưu Mã.

“Tạ Thanh Hứa, ông đang giúp người ngoài đối phó với tôi sao?”, Lưu Mã thờ ơ hỏi.

“Người ngoài gì cơ? Gia chủ Lữ là đồng minh của tôi, cũng là khách của Đông Hoàng Giáo! Còn ông chỉ là kẻ phản bội Đông Hoàng Giáo, một tên cặn bã! Bây giờ gia chủ Lữ thay mặt tôi trừng phạt loại cặn bã như ông thì có vấn đề gì sao?”, Tạ Thanh Hứa nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Tôi có phải là kẻ phản bội Đông Hoàng Giáo hay không, lời ông nói không được tính”, Lưu Mã lắc đầu.

“Ha ha, tôi nói không được tính thì ai nói mới được tính đây? Chẳng lẽ là người ở trong kia?”, Tạ Thanh Hứa cười khẩy.

“Đúng vậy, người bên trong nói mới được tính!”, Lưu Mã nghiêm túc đáp.

Ông ta vừa dứt lời, đám người xung quanh bỗng phá lên cười sảng khoái.

“Tên đần độn trong kia nói mới được tính sao? Ha ha ha, cậu ta là cái thá gì?”

“Chẳng lẽ ông không biết rằng, sau khi bọn tôi xử lý ông xong sẽ đến lượt thằng ranh đó! Ông cho rằng cậu ta có thể trốn thoát sao?”

Mọi người đều bật cười.

Khuôn mặt Tạ Thanh Hứa nở nụ cười giễu cợt, ông ta híp mắt nói: “Nếu không phải bây giờ thằng ranh kia đang đứng trên võ đài thì tôi đã sớm lôi cậu ta ra ngoài! Ông cho rằng cậu ta có thể kiêu ngạo được bao lâu? Thật nực cười!”

“Tạ Thanh Hứa, ông mới thật sự nực cười đấy. Đến bây giờ vẫn chưa nhận thức rõ tình thế, thậm chí còn không biết Tô trưởng lão của ông đã chết! Đông Hoàng Giáo đã không còn là Đông Hoàng Giáo trước đây nữa rồi!”, Lưu Mã lắc đầu, ánh mắt thương hại nhìn Tạ Thanh Hứa.

Đôi mắt Tạ Thanh Hứa tràn đầy lửa giận, ông ta hoàn toàn không tin lời Lưu Mã nói, cũng không thèm phí lời nữa.

“Gia chủ Lữ, ông từ từ chơi đùa với lão già này đi, tôi đi vào trong đưa thằng ranh kia ra ngoài, giao cho ông xử lý!”, Tạ Thanh Hứa trầm giọng nói.

“Làm phiền ông Tạ rồi!”, gia chủ Lữ gật đầu.

“Việc nên làm mà, nhưng gia chủ Lữ, chuyện lúc trước ông đã hứa với tôi…”

“Yên tâm đi! Ông Tạ đã bày tỏ thái độ sao tôi lại lề mề được chứ? Nếu vậy chẳng phải sẽ khiến bạn bè ở Đông Hoàng Giáo coi thường nhà họ Lữ sao?”

“Ha ha ha, tôi biết gia chủ Lữ là người thẳng thắn mà! Cứ quyết định như vậy, bây giờ tôi sẽ đi bắt thằng ranh kia, trút giận cho cậu chủ Tư Triều!”

Tạ Thanh Hứa cười ha hả, tâm trạng cực tốt, đi thẳng về phía cửa chính.

Nhưng vừa đi được vài bước, mấy bóng người như ma quỷ đột nhiên xuất hiện ở cửa, chặn đường Tạ Thanh Hứa.

Tạ Thanh Hứa dừng bước, nhìn vào những bóng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play