“Cậu chủ!”.

Một tùy tùng bên cạnh Nạp Lan Thiên nhỏ giọng gọi.

“Cứ bình tĩnh, không thấy mấy người kia cũng đến sao? Nếu bọn họ có hứng thú với thế gia Nam Cung, thì cứ cho bọn họ ra tay trước đi”, Nạp Lan Thiên bình thản nói.

“Vâng, cậu chủ”, gã tùy tùng gật đầu.

Nhưng người của thế gia Nam Cung thì đang sốt hết cả ruột.

Nam Cung Vân Thu nhìn chằm chằm Nạp Lan Thiên.

Trong lòng cô ta, thì Nạp Lan Thiên chính là anh rể lý tưởng nhất.

Đã đẹp trai tuấn tú thì chớ, lại còn nằm trong tốp 10 thiên kiêu thực lực hơn người.

Thân phận như vậy, thực lực như vậy, đúng là không chê được điểm nào. Hơn nữa thế gia Nạp Lan và thế gia Nam Cung cũng môn đăng hộ đối, ở đây còn ai có thể xuất sắc hơn anh ta chứ?

Nam Cung Vân Thu tìm mỏi mắt không thấy.

Thế nên sau khi đại hội bắt đầu, Nam Cung Vân Thu vẫn luôn mong ngóng Nạp Lan Thiên có thể ra tay ngay.

Cũng có không ít người của thế gia Nam Cung có suy nghĩ như vậy.

Nhưng Nạp Lan Thiên vẫn bình chân như vại, bất động như núi, dường như không có vẻ gì là sốt ruột.

Điều này khiến Nam Cung Vân Thu không nhịn nổi nữa, liền đứng dậy, định qua đó khuyên Nạp Lan Thiên.

Nhưng đúng lúc này, hội trường đang xôn xao bỗng yên lặng hẳn đi.

Sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía mé phải của võ đài.

Nam Cung Vân Thu cũng không khỏi nhìn về hướng đó.

Cô ta ngẩn người ra.

Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ đã gây sự ở đại sảnh trước đó, đang không nhanh không chậm rời khỏi chỗ ngồi, men theo bậc thang bên cạnh võ đài đi lên trên.

Đứng giữa võ đài.

Anh chắp hai tay sau lưng, trường bào hoa lệ khẽ bay theo gió, chiếc mặt nạ tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời, nhìn rất uy vũ.

Hội trường yên lặng bảy tám giây, sau đó lại vang lên tiếng xì xào.

“Đây là ai vậy?”.

“Chưa gặp bao giờ!”.

“Tôi chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy, lên đầu tiên? Anh ta tưởng anh ta đánh đấm giỏi lắm sao?”.

“Ngu xuẩn! Cứ xem anh ta biểu diễn đi!”.

Không ít người thầm cười trộm, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy khinh miệt.

“Ồ, là cậu Lâm sao?”.

Nam Cung Mộng nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia khác thường, mỉm cười nói với mọi người ở bên dưới: “Xin hỏi có ai muốn lên thách đấu cậu Lâm không?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai ra mặt.

“Nếu không có ai chịu thách đấu cậu Lâm, thì theo quy tắc, con gái tôi sẽ được gả cho cậu Lâm”, Nam Cung Mộng thầm liếc mắt nhìn đám người Nạp Lan Thiên, rồi tuyên bố kết quả.

Đúng lúc này, cuối cùng cũng có người không nhịn được, lớn tiếng kêu lên: “Khoan đã!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play