Phía sau hang động là nơi tọa lạc của gia tộc chính của thế gia Nam Cung, được mệnh danh là thế ngoại đào nguyên.

Cũng chính là nơi tọa lạc căn cơ của một thế tộc siêu cấp ở Hoa Quốc.

Thế gia Nam Cung sống ẩn dật ở nơi đây, thảo nào người ngoài khó mà tìm được…

Lâm Chính nhìn quanh một vòng, dẫn theo nhóm Lưu Mã đi tới.

“Các người là ai? Có thiệp mời không?”, người canh trước hang động lập tức quát hỏi.

Thiệp mời?

Đương nhiên Lâm Chính không có.

Anh định lên tiếng, Bích Trân ở bên cạnh đã vội vàng lấy ra một tấm thiệp nhăn nheo đưa tới.

“Chúng tôi là người của Diệu Thủ Cốc, hôm nay đến đây là có chuyện muốn nhờ gia chủ, mong anh bạn tạo điều kiện!”.

“Diệu Thủ Cốc?”.

Người đó sửng sốt một lúc, nhìn thiệp mời, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ: “Các người vào trong đi”.

“Cảm ơn”.

Bích Trân thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Chính không lên tiếng.

Anh nhìn ra thiệp mời cũng chia đẳng cấp, có thiệp mời thêu viền vàng tơ bạc, cao cấp xa hoa. Những người này nhìn vào cũng cung kính với chủ nhân thiệp mời. Nhưng thiệp mời của Diệu Thủ Cốc lại vô cùng sơ sài, có lẽ đến thế gia Nam Cung cũng không được xem trọng.

Nhưng có thể vào trong là đủ rồi.

“Giáo chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”, Lưu Mã đến gần Lâm Chính, nhỏ giọng hỏi.

“Đi theo đám người Bích Trân trước. Chúng ta đến đây là vì thuốc giải, nhưng người của thế gia Nam Cung chắc chắn không thể hai tay dâng thuốc giải cho chúng ta. Cho nên chúng ta cứ dùng thủ đoạn mạnh là được, không cần phải giao thiệp với bọn họ, không có ý nghĩa gì cả!”, Lâm Chính nói.

“Vậy được, tôi sẽ cho người phân tán ra các phía!”.

“Ừ!”.

Lâm Chính gật đầu.

Xuyên qua hang động, quả nhiên bên trong rất rộng rãi.

Sau núi là những tòa kiến trúc cổ xưa tinh xảo đẹp đẽ, khung cảnh tao nhã, rất nhiều người quái dị đang đi lại ở trong này.

Những tòa kiến trúc này được bao quanh bởi núi, đúng là thế ngoại đào nguyên.

Bích Trân tìm được quản gia của thế gia Nam Cung, bày tỏ ý muốn cầu kiến gia chủ. Mặc dù Diệu Thủ Cốc không phải tông phái gì lớn, nhưng người của thế gia Nam Cung vẫn nể mặt Diệu Thủ lão nhân, mời đám Bích Trân vào sảnh chính trò chuyện.

“Anh Lâm, nếu anh đến đây để ôm được người đẹp về thì đi cùng tôi đi, để gia chủ quen mặt, có lẽ sẽ có vài phần cơ hội cũng không chừng”, Bích Trân mỉm cười nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, không từ chối.

Sảnh chính của thế gia Nam Cung rất lớn, lúc này đã có hơn trăm người đang ngồi.

Bọn họ uống trà, trò chuyện gì đó.

Bọn họ đều là những nhân vật có mặt mũi, nếu không cũng sẽ không được sắp xếp vào đây, được gia chủ đích thân tiếp đón.

Lâm Chính, Bích Trân, Lưu Mã và An Viên được xếp ở vị trí gần cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play